Sáng hôm sau mọi người thức dậy khởi động một hồi xem như tập
thể dục, Lôi Hòa Nghi nhìn sang Cung Huyền Thương gật đầu mỉm cười chào hỏi một
phen.
Bữa sáng là lương khô mà mọi người mang theo nên cũng chẳng tốn thời gian
nấu làm gì.
Dùng bữa sáng xong mọi người lại đi dao trên núi cho dễ tiêu hóa rồi
chuẩn bị thu dọn lên đường trở về.
Qua nửa buổi sáng thì mọi thứ đã thu dọn xong, sáu người kề
vai trở về nhà họ Ninh.
Đi một quãng đường dài mọi người đều mệt mỏi, về nhà là
nằm thẳng lên giường.
Bánh Bao chỉ mới hai ngày không gặp đã rất nhớ chủ nhân,
thấy mọi người về đã sủa lên đầy vui vẻ rồi phóng đến.
Nhưng không như trong
suy nghĩ của mọi người Bánh Bao sẽ lao đến Cung Huyền Thương mà nhóc con này lại
nhào vào lòng Lôi Hòa Nghi, không ngừng liếm mặt cô đầy phấn khích.
Cung Huyền
Thương nhìn cũng chỉ biết câm nín, còn Lôi Hòa Nghi ái ngại nhìn Cung Huyền
Thương một cái rồi cũng quay sang cưng nựng Bánh Bao.
Sau cùng còn dẫn nó về
phòng mà Bánh Bao một giây cũng chưa từng nhìn đến Cung Huyền Thương.
Lôi Hòa Nghi về phòng nghỉ ngơi một hồi thì nhận được điện
thoại của Lôi Lăng Quân.
‘ Anh, em nghe đây!’
‘ Đi chơi vui không? ’
‘ Rất tốt ạ, bên anh thế nào rồi? ’
‘ Ổn rồi, đoán hẳn không lâu nữa có thể về nước! ’
‘ Vậy thì tốt, đúng rồi, Triệt ca có gọi về cho anh không? ’
‘ … Không có, mặc dù đây không phải lần đầu anh ấy đi làm
nhiệm vụ không gọi về nhưng chúng ta vẫn không thể không lo lắng! ’
‘ Hi vọng anh ấy sẽ không có việc gì! ’
‘ Năng lực của Triệt ca chúng ta không còn gì phải bàn cãi,
tin tưởng anh ấy sẽ an toàn quay về thôi! ’
‘ Vâng! ’
‘ Đúng rồi, nhắc đến Triệt ca anh mới nhớ gần nhà Ninh Mẫn
có một trường đua ngựa, trường đua đó là trong lúc em còn du học Triệt ca đã
mua và tân trang để người nhà chúng ta tùy thời có thể đến giải trí.
Nếu em muốn
thì có thể cùng mọi người đến đó chơi, trường đua không mở cửa phục vụ như bình
thường, Triệt ca chỉ cho phép người nhà và bạn bè đến đó mà thôi.
Khi nào em muốn
đến thì nói anh để anh sắp xếp.
’
‘ Đãi ngộ tốt như vậy nếu em từ chối thì quả thật đã uổng
phí tâm tư của Triệt ca rồi, em sẽ hỏi ý mọi người rồi báo lại anh sau! ’
‘ Được, anh tắt máy đây, chơi vui vẻ! ’
‘ Vâng, tạm biệt ca ca! ’
‘ Tạm biệt! ’
Lôi Hòa Nghi vừa tắt máy thì Ninh Mẫn đi vào gọi cô ra ăn
trưa, Lôi Hòa Nghi vội vội vàng vàng bật dậy đi ra.
Cùng mọi người ăn trưa rồi
dọn dẹp cô cũng nói đến chuyện đến trường đua ngựa.
Ở đây ngoại trừ Quang Tuấn
và Ninh Mẫn kinh nghiệm còn non thì bốn người còn lại đều là dân chuyên nghiệp
nên rất vui vẻ đồng ý.
Sáu người thống nhất ngày mốt sẽ đến trường đua ngựa, một
ngày trống vừa hay có thể chuẩn bị tinh thần và đồ dùng này nọ.
Lôi Hòa Nghi về
phòng báo tin cho Lôi Lăng Quân, không bao lâu sau thì anh cũng báo lại mọi
chuyện đã dược sắp xếp xong.
Ngày mốt, sáu người được đoàn xe chuyên dụng của Cung gia do
Cung Huyền Thương gọi tới chở đến trường đua ngựa.
Đường không xa nên đi tầm
45p là tới, dừng trước cổng vào thì thấy người quản lý và vài nhân viên đã đứng
chờ trước ở cổng.
Mọi người lập tức xuống xe, nhân viên lập tức đi đến nhận lấy
mấy túi hành lý nhỏ trên tay mọi người, quản lý lúc này cũng đi đến, là một người
đàn ông ngoài 40, gương mặt sáng sủa tinh anh, nở nụ cười lịch sự, đứng trước
người Lôi Hòa Nghi, tay phải đặt lên ngực trái:
‘ Tiểu thư, cô đến rồi, xin tự giới thiệu, tôi là Chư Tích –
quản lý ở đây, hận hạnh được gặp tiểu thư và các vị khách quý! ’
Lôi Hòa Nghi ưu nhã cúi chào sau đó khách sáo đáp lại:
‘ Rất vui được gặp quản lý Chư, hôm nay làm phiền ngài rồi!
‘ Đó là vinh hạnh của tôi! Mọi người, mời vào trong! ’
Sáu người lần lượt theo sự hướng dẫn của Chư Tích đi vào
trong trang trại.
Mọi người đi vào nhà rồi ngồi nghỉ một lát, sau đó cùng Chư
Tích đi tham quan mọi nơi.
Từ chuồng ngựa cho đến đường đua, bãi cỏ,…để làm
quen địa hình tránh cho khi đua ngựa sẽ bị thương.
Sau khi timg hiểu thì mọi người về lại phòng để thay đồ cưỡi
ngựa chuyên dùng rồi ra chuồng ngựa chọn chú ngựa mà mình yêu thích.
Trừ Quang
Tuấn và Ninh Mẫn cần huấn luyện viên hướng dẫn ra thì bốn người còn lại cũng đã
chọn xong ngựa cho mình.
Lôi Hòa Nghi chọn một chú ngựa toàn thân đen tuyền,
cao lớn mạnh mẽ.
Cô một thân đồ trắng hoàn toàn đối nghịch với chú ngựa nhưng một
người một ngựa đứng chung lại đẹp đến kỳ lạ.
Lôi Hòa Nghi cầm dây cương dắt chú
ngựa ra ngoài, theo sau đó là Cung Huyền Thương với chú ngựa màu nâu đậm, cao lớn
không thua gì chú ngựa của Lôi Hòa Nghi.
Olearn và Lantana đi cách hai người
không xa, con ngựa của Lantana màu trắng ngà còn của Olean là màu nâu nhạt.
Ra
khỏi phạm vi chuồng ngựa, bốn người vuốt ve làm quen chú ngựa của mình một chút
rồi mới bắt đầu cưỡi.
Lôi Hòa Nghi giao lưu với ngựa của mình một phen sau đó chân
chậm rãi đặt lên bàn đạp, nhún người một cái đã an vị trên lưng ngựa.
Dùng dây
chun trên tay buộc mái tóc mình lên theo kiểu đuôi ngựa, chân thúc nhẹ vào bụng
ngựa một cái.
Chú ngựa hí dài một tiếng rồi phi nhanh như gió về đồng cỏ phía
trước.
Cung Huyền Thương mỉm cười cưng chiều nhìn bóng dáng Lôi Hòa
Nghi càng ngày càng xa, nhìn chú ngựa của mình rồi cũng trèo lên đuổi theo.
Olean và Lantana thì khiêm tốn hơn, hai người họ khi còn ở Mỹ thường xuyên đua
ngựa nên tâm tình cũng không quá khích như Lôi Hòa Nghi lâu lâu mới chơi.
Trái
với dáng vẻ cuồng nhiệt của Lôi Hòa Nghi, hai người cho ngựa nhàn nhã đi từ từ
như ngắm cảnh.
Lúc này Quang Tuấn và Ninh Mẫn mới chậm rãi cưỡi ngựa đi ra, vì
hai người có ít kinh nghiệm nên huấn luyện viên cũng không dám chọn con ngựa
quá dũng mãnh cho cả hai.
Nhìn qua thì hai con ngựa này nhỏ hơn ngựa của đám
người Lôi Hòa Nghi một chút, vẻ mặt trông cũng hiền lành hơn, có lẽ là ngựa đã
được thuần chủng từ sớm chứ không phải ngựa hoang vừa được thuần phục như ngựa
của Lôi Hòa Nghi và những người khác.
Quang Tuấn và Ninh Mẫn đi cạnh nhau, dến
chỗ Olearn trò chuyện với hai người.
Bên kia, Lôi Hòa Nghi phấn khích như vậy cũng không phải bởi
vì cô lâu ngày không được đua ngựa mà là cô đang tưởng niệm về quá khứ.
Bản
thân cô từng có một thời rong ruổi trên thảo nguyên cùng với người quan trọng
nhất, đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất cũng là khoảng thời gian để lại cho
cô nhiều kỷ niệm nhất, cho đến thời điểm hiện tại, khoảng thời gian đó đối với
cô là không gì sánh bằng.
Bây giờ cô cưỡi trên lưng một chiến mã, chạy không biết
mệt, cảm giác sảng khoái vẫn còn như xưa nhưng chung quy cũng không khiến cô
vui vẻ như lúc trước được.
Lôi Hòa Nghi chìm trong dòng ký ức của mình, mặc cho
gió không ngừng thổi vào mặt, cô vẫn phi ngựa một cách điên cuồng.
Đúng lúc này
một gióng nói trầm ấm vang lên như kéo Lôi Hòa Nghi về với thực tại.
‘ Trông em có vẻ rất phấn khích! ’
Lôi Hòa Nghi im lặng một lúc rồi nhìn Cung Huyền Thương sau
đó mới chậm rãi giảm tốc độ của ngựa.
Cung Huyền Thương không phải không biết
tâm trạng hiện tại của Lôi Hòa Nghi nhưng anh không ngốc đến mức hỏi thẳng,
thay vì khiến cô khó xử thậm chí khó chịu, anh thà ở bên tâm sự giúp cô thoải
mái, hiệu quả tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Lôi Hòa Nghi giảm tốc độ lại cho bằng ngựa của Cung Huyền
Thương rồi mới nói:
‘ Chỉ là nhớ lại một chút chuyện cũ thôi! ’
Cung Huyền Thương gật đầu rồi lập tức đổi chủ đề:
‘ Kỹ thuật cưỡi ngựa của em rất tốt, có hứng thú đua một trận
không? ’
‘ Được thôi! Quy tắc như thế nào? ’
‘ Phía trước có một cái cây, chúng ta cưỡi ngựa đến đó sau
đó vòng qua cái cây trở về chỗ lúc nãy, ai về trước sẽ thắng.
Người thua cuộc
phải thực hiện một yêu cầu của người thắng.
’
‘ Không thành vấn đề, bây giờ bắt đầu được chưa? ’
‘ Đợi đã! ’
Cung Huyền Thương cho ngựa dừng lại, Lôi Hòa Nghi cũng đồng
dạng cho chiến mã của mình dừng lại, anh trèo xuống ngựa, chậm rãi đi đến bên cạnh
ngựa Lôi Hòa Nghi, ngoắc tay ra hiệu cô cúi đầu xuống, Lôi Hòa Nghi tuy khó hiểu
nhưng cũng ngoan ngoãn cúi đầu.
Cung Huyền Thương tháo chiếc mũ cao bồi của mình xuống đội
lên cho Lôi Hoà Nghi, điều chỉnh dây mũ cho vừa với mặt cô rồi nói:
‘ Nắng lên rồi, đừng để bị say nắng! ’
Lôi Hòa Nghi đè chiếc mũ trên đầu rồi mỉm cười gật đầu:
‘ Cảm ơn! ’
Cung Huyền Thương trở lại ngựa của mình, nhìn sang Lôi Hòa
Nghi cười, hai người đồng thanh hô lớn:
‘ BẮT ĐẦU! ’
Hai