Lôi Hòa Nghi lập tức lo lắng, nắm chặt tay Lôi Lăng Hàn:
- Anh, Cung Huyền Thương bị làm sao?
Lôi Lăng Hàn xoa đầu Lôi Hòa Nghi, giải thích cho cô:
- Cậu ta không sao, bị bắn một phát vào bụng, vì cố gắng chờ em phẫu thuật xong nên không đi cấp cứu, mất máu nhiều hơn bình thường một chút nhưng không nguy hiểm lắm.
Hôm qua cậu ta tỉnh dậy lập tức sang nhìn em, mọi người nói gì cũng không chịu đi nghỉ ngơi.
Cuối cùng y tá phải lấy cớ kiểm tra vết thương để cho cậu ta một liều thuốc an thần, cậu ta hiện đang nằm ngủ ở căn phòng bên cạnh.
Lôi Hòa Nghi trong lòng vừa lo vừa giận, người đàn ông này tại sao lại không quan tâm bản thân mình chứ, chỉ biết quan tâm người khác.
- Anh, em muốn đi xem anh ấy!
- Được rồi, em đợi một lát, anh đi lấy xe lăn, tình trạng hiện tại của em không thể đi lại được.
- Vâng!
Lôi Lăng Hàn ra ngoài lát sau quay lại và mang theo một chiếc xe lăn, Lôi Lăng Hàn để xe lăn bên cạnh giường sau đó bế Lôi Hòa Nghi xuống để cô ngồi lên xe, sau đó anh đẩy Lôi Hòa Nghi sang phòng bên cạnh.
Trong phòng bệnh của Cung Huyền Thương có Olearn, Lantana và Lôi Lăng Triệt.
Thấy Lôi Hòa Nghi xuất hiện thì Lantana lập tức chạy đến muốn ôm cô nhưng sắp tới thì phanh lại, sợ bản thân bất cẩn chạm trúng vết thương của cô.
Lantana ngồi khụy xuống nắm tay Lôi Hòa Nghi.
- Nghi bảo cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi làm mình lo muốn chết.
- Mình đã không sao rồi mà, đừng lo lắng!
- Lát nữa mình sẽ báo cho Ninh Mẫn, cậu ấy vẫn luôn lo lắng cho cậu nhưng nên phía công ty còn rất nhiều việc cần giải quyết nên cậu ấy không đến thường xuyên được.
- Xem ra khoảng thời gian này đã khiến Ninh Mẫn bận rộn không ít.
- Không sao, cậu có thể bình an quay về là tốt lắm rồi!
Lôi Hòa Nghi gật đầu, nhìn những người còn lại:
- Thời gian qua khiến mọi người lo lắng rồi! Thật xin lỗi!
Lôi Lăng Triệt đi đến xoa đầu Lôi Hòa Nghi:
- Sao có thể trách em được, là anh xử lý không tốt mới khiến em nguy hiểm.
Lôi Hòa Nghi lắc đầu nhìn Cung Huyền Thương trên giường:
- Anh ấy...!thế nào rồi ạ?
- Cậu ta bị Ngụy Sa bắn bị thương, tạm thời không sao, thời gian tới hạn chế vận động mạnh làm rách vết thương là được.
- Vâng!
Olearn nhìn vẻ mặt vẫn chưa bớt lo của Lôi Hòa Nghi, lặng lẽ ra hiệu cho mọi người ra ngoài.
Lôi Lăng Triệt gật đầu, đẩy xe lăn của Lôi Hòa Nghi đến gần Cung Huyền Thương rồi nói:
- Mọi người ra ngoài, em ở đây trông chừng Cung Huyền Thương một lát đi, Cung lão gia sẽ sớm quay lại.
- Em biết rồi ạ!
Lôi Lăng Triệt và mọi người đi ra ngoài để lại Lôi Hòa Nghi một mình với Cung Huyền Thương.
Cô ngồi thừ người ra nhìn chằm chằm Cung Huyền Thương, nhớ lại anh trong lúc nguy nan vẫn nhất mực bảo vệ cô, che chắn cô.
Dù lúc đưa đến bệnh viện đã hôn mê nhưng sâu trong tiềm thức vẫn cảm nhận được có người nắm tay mình không buông.
Sự ấm áp này khiến cô có chút khó tiếp nhận.
- Cung Huyền Thương, rốt cuộc anh tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy chứ, tôi không đáng.
Lôi Hòa Nghi nói một câu sau đó đặt hai tay lên giường bệnh, mặt nằm lên trên tay, nghiêng đầu về một hướng, để gáy đối diện với Cung Huyền Thương.
Đúng lúc này một bàn tay dịu dàng đặt lên đầu cô:
- Đáng hay không là do tôi quyết định!
Lôi Hòa Nghi lập tức quay đầu, kinh hỉ nhìn đôi mắt Cung Huyền Thương chậm rãi mở ra:
- Anh tỉnh rồi!
- Ừ! Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy em, cảnh này đẹp như một giấc mơ vậy?
Lôi Hòa Nghi đỏ mặt, cầm lấy bàn tay đang đặt tên đầu mình xuống:
- Anh có khó chịu ở đâu không?
- Sức khỏe của tôi rất tốt, không có gì bất ổn, ngủ một giấc dài đã không còn gì đáng ngại.
- Vậy thì tốt!
Cung Huyền Thương nhìn thấy dấu tay bầm tím trên cổ và vết đỏ trên mặt Lôi Hòa Nghi, bả vai và bắp tay thì được băng lại, đôi mắt vô cùng đau lòng, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên vết đỏ trên mặt cô:
- Có phải rất đau không?
- Đã không còn đau rồi!
- Nghi Nghi, đứa trẻ nói dối là không ngoan đâu!
- Xùy, tôi đã không còn là đứa trẻ từ lâu rồi huống chi tôi cũng không nói dối, quả thật không còn đau.
Lúc mới bị thương quả thật rất đau nhưng ngủ mấy ngày được bôi thuốc cẩn thận thì không đau nữa, dấu vết chưa tan hết là do da của tôi mẫn cảm thôi, thật sự không đau nữa.
- Ừ, không đau là tốt rồi!
Cung Huyền Thương vươn tay vuốt má cô, hỏi tiếp:
- Em...!bọn chúng không làm gì em chứ?
Lôi Hòa Nghi nhìn bàn tay tên má mình, tuy ngại ngùng nhưng cũng không có chán ghét, đưa hai tay cầm lấy, dùng đôi tay nhỏ bé của mình bao lấy bàn tay to rộng của Cung Huyền Thương, nhìn anh lắc đầu:
- Tôi rất thông minh đó, tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.
- Cũng may điều tôi lo sợ đã khiến xảy ra!
- Dù có chết tôi cũng sẽ không để bọn chúng sỉ nhục.
Cung Huyền Thương sâu sắc nhìn Lôi Hòa Nghi sau đó trịnh trọng lên tiếng:
- Lôi Hòa Nghi, tôi hứa với em từ nay về sau chuyện tương tự tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Tôi sẽ bảo vệ em!
Lôi Hòa Nghi gãi đầu gật đầu sau đó nói:
- Muốn làm gì thì anh cũng phải khỏe lại đã, khoảng thời gian tới nhớ điều dưỡng cẩn thận, bác sỹ bảo anh không được vận động mạnh.
- Được, tôi nhất định sẽ sớm khỏe lại để chăm sóc em!
- Không cần đâu, tôi có rất nhiều người chăm sóc rồi, anh cứ lo cho mình trước đi.
- Em ghét bỏ tôi à?
- Tôi nào dám!
- Vậy tại sao không muốn tôi chăm sóc?
- Có phải anh hỏi câu khó trả lời quá rồi không? Tôi không thiếu người chăm sóc sao có thể làm phiền bệnh nhân như anh được?
- Vậy nếu tôi không có ai chăm sóc, sau khi em khỏi bệnh có thể đến chăm sóc tôi không?
- Được...!Cung Huyền Thương, anh gài tôi?
Vừa nói xong chữ đầu tiên thì nhận ra Cung Huyền Thương đang đùa với mình, Lôi Hòa Nghi phồng má trợn mắt nhìn Cung Huyền Thương.
- Được rồi, được rồi, xin lỗi, tôi sẽ không đùa em nữa!
- Nể tình anh là bệnh nhân nên tôi sẽ không giận anh!
Hai người đang vui vẻ trò chuyện thì cửa phòng bệnh mở ra, bố mẹ Lôi Hòa Nghi đi vào nhìn hai người từ ái.
Lôi Hòa Nghi vui vẻ thốt lên:
- Bố, mẹ!
- Chào hai bác!
Hai ông bà nhìn thấy con gái tỉnh lại tâm trạng còn tốt như vậy thì vô cùng vui mừng.
Trên tay là vô số túi lớn túi nhỏ, bố Lôi mẹ Lôi nhìn Cung Huyền Thương mỉm cười gật đầu:
- Không sao là tốt rồi!
Hai người đặt mấy cái túi trên tay lên bàn rồi đi đến chỗ Lôi Hòa Nghi, lần lượt ôm cô, Lôi phu nhân hai mắt đỏ hoe nhìn con gái:
- Cũng may tiểu công chúa của mẹ không sao?
- Mẹ, mẹ đừng khóc mà!
- Được, được, mẹ không khóc!
Bố Lôi cũng dịu dàng xoa đầu Lôi Hòa Nghi, ánh mắt nhu hòa đỏ hoe nhìn con gái sau đó nhìn sang Cung Huyền Thương:
- Hai đứa vừa mới tỉnh chắc là đói bụng rồi, chúng ta mang đến rất nhiều đồ ăn, mau qua ăn đi.
- Làm phiền hai bác rồi ạ!
- Đều là người nhà với nhau, phiền gì chứ!
Bố Lôi đỡ Cung Huyền Thương ngồi dậy, giúp anh điều chỉnh dây truyền nước rồi đỡ anh xuống giường đi đến sofa bên kia, Lôi phu nhân đẩy xe lăn của Lôi Hòa Nghi đến, để cô bên cạnh Cung Huyền Thương.
Mẹ cô ngồi xuông ghế, đưa tay mở mấy hộp đồ ăn lấy từ trong túi ra.
Trước tiên là hai phần cháo được nấu công phu, bổ dưỡng sau đó lần lượt là vô số món có tác dụng bồi bổ cơ thể nhưng dễ tiêu hóa.
Ngoài ra còn có trái cây và bánh tráng miệng.
Khẩu phần dư cho hai người ăn, sở dĩ nấu nhiều như vậy cũng là vì sức ăn của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi rất lớn, lại vừa mới hôn mê tỉnh dậy, nhất định rất đói.
Chuẩn bị bữa ăn cho hai người xong thì bố mẹ Lôi Hòa Nghi liền đi ra ngoài, chừa không gian riêng tư lại cho hai người kia.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cũng đã đói đến mức da bụng dán vào da lưng nên mỗi người một cái cà mên cháo cỡ lớn chậm rãi ăn.
Cung Huyền Thương ngại vết thương trên tay Lôi Hòa Nghi nên không để cô động đũa, vươn tay đến những món ở xa, chốc lát sẽ giúp cô gắp thức ăn.
Lôi Hòa Nghi ban đầu còn khách sáo cảm ơn nhưng bị Cung Huyền Thương khiển trách một hồi thì ngoan ngoãn để anh gắp thức ăn mà không dám khách sáo nữa.
Dĩ nhiên cô cũng sẽ gắp cho Cung Huyền Thương vài món ở trước mặt mình.
Hai người ăn no căng bụng thì ngồi nghĩ một hồi, Cung Huyền Thương đột nhiên lên tiếng:
- Nghi Nghi, có muốn ra ngoài dạo một chút không?
- Muốn!
- Vậy được!
Cung Huyền Thương gọi y tá vào nhờ cô ấy rút ống truyền ra sau đó anh bước xuống giường đẩy xe lăn của Lôi Hòa Nghi ra ngoài.
Hai người đi xuống tầng trệt bằng thang máy rồi Cung Huyền Thương đẩy Lôi Hòa Nghi ra ngoài khuôn viên bệnh viện hóng gió cho thoải mái.
Ở trong phòng bệnh ngửi mùi thuốc sát trùng mãi hai người muốn dị ứng luôn rồi.
Hàn huyên vui vẻ một hồi thì Lôi Lăng Quân và Yến Thành Huân cùng nhau đi đến.
- Nhìn cảnh tượng hòa hợp này thật sự không nỡ phá vỡ mà!
Người lên tiếng là Lôi Lăng Quân, anh ta vừa nói xong thì Cung Huyền Thương liền lên tiếng:
- Đã không nỡ sao còn tới phá?
- Thích!
- Hai mặt!
- Này Cung Huyền Thương, đừng tưởng cậu là bệnh nhân thì tôi không dám làm gì cậu nha!
Lôi Lăng Quân sắn tay áo lên, trợn mắt với Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi chậm rãi ngáp một cái:
- Anh, anh muốn làm gì ai cơ?
- Nghi Nghi, anh mới là anh trai em?
- Em mặc kệ, em về phe anh ấy!
Cung Huyền Thương cười ngả ngớn nhìn Lôi Lăng Quân đầy khiêu khích, anh ta hừ một tiếng quay đi chỗ khác.
Lôi Hòa Nghi nhìn sang Yến Thành Huân phía sau Lôi Lăng Quân, chân thành cúi đầu nói:
- Yến thiếu tướng, lần này thật sự rất cảm ơn anh! Nếu không có anh e là tôi đã chết rồi!
- Không cần cảm ơn, tôi nợ Lôi Lăng Triệt một mạng, cứu cô là vì trả ân tình của cậu ấy hay là vì suy nghĩ của cá nhân tôi cũng là điều hiển nhiên.
Tôi là một quân nhân, bảo vệ nhân dân là nhiệm vụ của tôi.
- Dù là lý do gì, ơn cứu mạng không lời nào diễn tả, tương lai nếu có cơ hội nhất định báo đáp.
- Được! Đúng rồi, hôm nay đến đây là để tạm biệt mọi người.
Sở dĩ đơn độc đến nơi này là theo lệnh cấp trên hỗ trợ Lôi Lăng Triệt cứu cô, nhiệm vụ hoàn thành cũng đến lúc tôi phải quay về.
Có điều mọi người không cần nuối tiếc, không bao lâu sau tôi sẽ cùng một vài người trong quân đội và gia đình đến quý quốc làm khách thực hiện thắt chặt quan hệ hợp tác ngoại giao với quý quốc.
Chúng ta sẽ sớm được gặp lại!
- Được, hẹn ngày gặp lại, chúc anh thượng lộ bình an!
Yến Thành Huân nhìn Lôi Hòa Nghi gật đầu xem như tạm biệt, sau đó nhìn sang Cung Huyền Thương.
- Cung thiếu, chúc anh sớm được như ý nguyện, tôi chờ tin của anh đó!
Cung Huyền Thương có chút chột dạ nhìn xuống Lôi Hòa Nghi nhưng may là cô đang đưa lưng về phía anh nên không thấy biểu cảm của anh.
- Cảm ơn lời chúc của anh, Yến thiếu tướng, đồng thời chúc anh đi đường bình an.
- Được rồi, không làm phiền mọi người nữa, tôi đi đây!
Yến Thành Huân vẫy tay chào mọi người rồi tiêu sái quay người rời đi.
Lôi Lăng Quân nhìn Yến Thành Huân đã đi khuất thì quay sang em gái:
- Vết thương thế nào rồi?
- Rất tốt, không đau lắm!
- Ừm, vậy ổn rồi!
Cung Huyền Thương nhìn hai anh em sau đó nói:
- Hai người nói chuyện đi, tôi đi vệ sinh một lát.
- Được!
Lôi Hòa Nghi nhìn chằm chằm vào Cung Huyền Thương cho đến khi anh đi khuất, Lôi Lăng Quân búng mũi cô một cái giúp cô hoàn hồn.
- Em lộ liễu quá đó!
- Xùy!
Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng vươn vai, sau đó ngẩng mặt đón ngọn gió lướt qua, cô nhắm hai mắt lại, nói với Lôi Lăng Quân.
- Anh, em nhờ anh cái này được không?
- Em nói đi!
- Anh chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh cho em được không, lâu rồi không chạm vào cọ vẽ, em có chút ngứa tay rồi!
- Không thành vấn đề, em đợi anh một lát, anh đi chuẩn bị cho em!
- Vâng, cảm ơn anh!
Lôi Lăng Quân xoa đầu cô rồi rời đi, Lôi Hòa Nghi một mình ở lại hóng mát.
Lát sau Cung Huyền Thương trở lại không thấy Lôi Lăng Quân đâu thì thoáng nhíu mày, tăng nhanh bước chân.
- Lôi Lăng Quân đi đâu rồi?
- A, tôi nhờ anh ấy một chút việc, anh ấy đi chuẩn bị giúp tôi rồi!
- Ồ!
Cung Huyền Thương nhìu xuống ghế đá đối diện Lôi Hòa Nghi, cùng cô nói chuyện.
Lát sau Lôi Lăng Quân quay lại, phía sau còn có hai người đàn ông mặc vest đen, một người cầm giá tranh và giấy vẽ, một người cầm màu, cọ và vài thứ linh tinh khác.
Lôi Lăng Quân bảo bọn họ đặt giá trước mặt Lôi Hòa Nghi, hai người lập tức làm theo.
Giá tranh có chút lớn lại bằng kim loại, Cung Huyền Thương sợ nó va trúng Lôi Hòa Nghi nên đứng chắn trước mặt cô, đợi giá vẽ cố định rồi mới đi ngồi xuống lại.
Sau khi cố định giá vẽ xong thì người đó rời đi, lát sau quay lại trên tay còn cầm theo một cái bàn dạng gấp cao vừa tay Lôi Hòa Nghi.
Đặt bàn xuống xong thì người còn lại cũng lấy màu và cọ vẽ ra đặt lên.
Sắp xếp xong xuôi thì Lôi Hòa Nghi kiểm tra một lượt rồi gật đầu:
- Không thiếu gì cả, cảm ơn anh trai!
- Không còn vấn đề gì thì tốt, anh còn có việc, đi trước đây, tạm biệt, gặp lại hai người sau.
- Tạm biệt anh!
- Tạm biệt, Lôi Lăng Quân!
Lôi Lăng Quân dẫn hai người kia rời đi, Lôi Hòa Nghi liền tiến hành pha màu.
Cung Huyền Thương giúp cô một tay.
- Em muốn vẽ gì sao?
- Đúng rồi, bấy lâu nay bận rộn không có thời gian nên không vẽ được, trải qua những chuyện vừa rồi thì lại cảm giác bản thân như được tái sinh, rất muốn lan tỏa cảm xúc này.
Những lúc như vậy tôi thường vẽ tranh.
- Vậy ra ngoài đua xe thì đây cũng là một cách để em giải tỏa tâm trạng?
Nhắc đến đua xe thì Lôi Hòa Nghi có chút chột dạ, dùng cọ gãi gãi đầu.
- Đua xe là cảm xúc tiêu cực, vẽ tranh là cảm xúc tích cực.
Vậy còn anh thì sao?
- Tôi sao? Tôi sẽ bắn súng hoặc chơi nhạc cụ.
Cung Huyền Thương biết bắn súng thì cô không có gì để nghi ngờ nhưng còn chơi nhạc cụ thì...
- Anh còn biết chơi nhạc cụ sao?
- Đôi khi đóng phim sẽ cần dùng đến vài kỹ năng, tôi không thích dùng đóng thế nên sẽ ngẫu nhiên học vài cái.
Sau đó cảm thấy dùng âm nhạc để giải tỏa tâm trạng cũng không tồi, dần dà luyện tập nhiều hơn, kỹ năng cũng ngày một trở nên điêu luyện.
- Anh giỏi thật, nếu có cơ hội thật hi vọng được nghe anh trình diễn.
- Không thành vấn đề, tôi chơi nhạc nghiêm túc trước giờ chưa có ai nghe, nếu em muốn em sẽ trở thành khán giả đầu tiên và duy nhất của tôi.
Đây là vinh hạnh chỉ thuộc về một mình em!
Nhìn nụ cười như có như không trên môi Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi không đoán được anh có đang nghiêm túc hay không nhưng vẫn phối hợp gật đầu.
Sau đó một tay cầm khay màu, một tay cầm cọ vẽ.
Cung tràn đầy hiếu kỳ và chờ mong nhìn cô:
- Em...!muốn vẽ gì vậy?
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu, đầu cọ chạm vào mũi.
- Tạm thời chưa thể nói được, anh cứ chờ đi nhưng mà đừng nhìn nếu không sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc và linh cảm của tôi.
- Được!
Cung Huyền Thương trịnh trọng gật đầu với cô, Lôi Hòa Nghi mỉm cười đặt cọ xuống giá vẽ, tay vừa động miệng vừa nói.
- Cung Huyền Thương!
- Hửm?
- Anh...!có từng nghe đến yêu ngàn năm, đợi ngàn năm chưa?
Cung Huyền Thương có chút bất ngờ nhướn mày, tâm trạng dường như bị sự rung động và ngưỡng mộ trong mắt Lôi Hòa Nghi thu hút.
- Chưa từng!
Lôi Hòa Nghi bật cười nhẹ, tay vẫn vẽ, miệng lại nói:
- Tôi đã từng nghe rồi,