Hôm sau Lôi Hòa Nghi vẫn đi đến trường quay như bình thường, vừa ngồi xuống ghế thì chú mèo Simba đang nằm bên cạnh Vincent đột nhiên đứng dậy chạy về phía cô.
Cử chỉ tự nhiên ngồi vào lòng Lôi Hòa Nghi, đầu tựa lên vai cô.
Ban đầu Lôi Hòa Nghi còn hơi bất ngờ vì sự nhiệt tình này, nhìn Vincent đầy khó hiểu.
Anh ta chỉ nhìn cô nhún vai bất lực.
Lôi Hòa Nghi cười cười ôm lấy Simba, một tay vuốt lông cho nó một tay xem kịch bản trong khi chờ đội ngũ nhân viên sắp xếp bối cảnh.
Cung Huyền Thương đến ngay sau cô một lát cũng đến đoàn làm phim, hai mắt lập tức dán vào Simba đang ngồi gọn trong lòng Lôi Hòa Nghi, đầu tựa lên vai cô thỉnh thoảng lại cúi xuống ấn vào ngực Lôi Hòa Nghi, đưa lưỡi liếm láp phần xương quai xanh của cô khiến Lôi Hòa Nghi bị nhột mà túm cổ Simba lườm nó cảnh cáo.
Hai mắt Cung Huyền Thương lạnh xuống, bàn tay đặt sau lưng lặng lẽ siết chặt, theo kinh nghiệm nhiều năm nuôi thú cưng thì anh đoán chắc con mèo này là con đực, hơn nữa anh từng nhìn thấy nó lên hình cùng Vincent và Iris cho nên con mèo này hẳn là Vincent mang đến.
Ngay lập tức Cung Huyền Thương bắn ánh mắt sắc lạnh như dao về phía Vincent đang nhàn nhã ngồi xem kịch bản khiến anh ta giật bắn mình, vội vã nhìn theo thì phát hiện vẻ mặt đen thui của Cung Huyền Thương đang nhìn mình.
Vincent không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Cung Huyền Thương lại nhìn mình với ánh mắt đáng sợ thiếu điều lăng trì mình như vậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán hất mặt nhìn Cung Huyền Thương, ánh mắt nghi vấn.
Cung Huyền Thương hừ mạnh một tiếng quay người đi, lấy điện thoại gọi cho Kỷ Tuyên, không bao lâu sau anh ta bắt máy:
- Ông chủ có gì dặn dò ạ?
- Sắp xếp đưa Bánh Bao đến Paris càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngay hôm nay, xong việc có thưởng.
Bên kia Kỷ Tuyên vừa nghe có thưởng cả người như được lên dây cót, nghiêm chỉnh nói:
- Vâng ạ, tôi lập tức đi làm!
Cung Huyền Thương tắt máy, điều chỉnh cảm xúc, vẻ mặt từ tối đen như trời nổi bão trở nên dịu dàng ôn nhu đi về phía Lôi Hòa Nghi.
- Con mèo này đi cùng Vincent đến đúng không?
Lôi Hòa Nghi nghe giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu nhìn anh cười rồi đáp một tiếng.
- Phải rồi!
- Cũng...!dễ thương đấy, có thể cho tôi ôm một chút không?
Lôi Hòa Nghi nhìn Simba rồi nhìn vẻ mặt mong đợi của Cung Huyền Thương gật đầu:
- Được!
Cung Huyền Thương chuyển tầm nhìn về phía Simba, ánh mắt đen tối có chút quỷ quyệt.
Simba cũng không chịu thua mà nhe răng nhìn anh không chút thiện chí nhưng một con mèo làm sao địch lại sức lực của một người đàn ông trưởng thành.
Dù Simba có nhe răng trợn mắt đầy hung dữ và cảnh cáo, bốn chân đạp loạn cũng không thoát khỏi cảnh bị Cung Huyền Thương cưỡng chế ôm vào lòng.
Lôi Hòa Nghi cũng hiểu rõ Simba kiêu ngạo không thích người lạ cho nên nó mới không muốn Cung Huyền Thương ôm nhưng sẽ không đến mức đả thương người khác cho nên cũng không lo lắng gì nhiều.
Sau khi Cung Huyền Thương ôm lấy mèo quay đi chơi đùa với nó, Lôi Hòa Nghi lại ngồi xuống ghế cầm kịch bản, ai ngờ mấy giây sau Cung Huyền Thương kêu lên một tiếng nhỏ có vẻ bất ngờ.
Trong lòng Lôi Hòa Nghi chấn kinh, lập tức đứng bật dậy đến chỗ Cung Huyền Thương không ngờ nhìn thấy trên mu bàn tay anh có một vết cào lớn kéo dài từ cổ tay đến gần đốt sống, một chân của Simba còn đặt trên tay anh.
Máu bắt đầu ứa ra, Lôi Hòa Nghi lo lắng tiến tới nắm lấy tay Cung Huyền Thương, vẻ mặt đau lòng nhưng khi nhìn sang Simba, đôi mắt lại ẩn ẩn tức giận.
Lúc này Simba mới có chút sợ hãi, nhận ra mình làm sai rồi, nhìn Lôi Hòa Nghi meo mấy tiếng đáng thương nhưng lúc này cô không vì sự đáng thương của nó mà mềm lòng nữa.
Hai tay giơ ra ôm Simba từ trong lòng Cung Huyền Thương đến trả lại cho Vincent rồi lấy một cái khăn mềm thấm nước ấm đi đến cẩn thận lau sạch vết máu trên tay Cung Huyền Thương.
Vincent ôm Simba trong lòng nhìn hai người, trong lòng thầm than không ổn muốn tiến lên xin lỗi nhưng lại một ánh mắt cảnh cáo của Cung Huyền Thương ngăn lại đành ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Bên kia Lôi Hòa Nghi sau khi lau sạch vết máu thì kéo Cung Huyền Thương đi:
- Đi thôi, tôi đưa anh đi tiêm ngừa!
- Không nghiêm trọng vậy đâu! Mèo của Iris nhất định đã được tiêm chủng đầy đủ rồi.
Lôi Hòa Nghi liếc một cái Cung Huyền Thương lập tức ngậm miệng.
Hai người leo lên xe, Lôi Hòa Nghi ngồi bên ghế lái trước khi khởi động xe thì gọi điện cho đạo diễn xin vắng một lúc đưa Cung Huyền Thương đi bệnh viện.
Đạo diễn Macxen thoải mái đáp ứng và hỏi han Cung Huyền Thương, nhắc anh cẩn thận.
Nói chuyện xong xuôi Lôi Hòa Nghi khởi động xe đi.
Không lâu sau hai người trở về, trên tay Cung Huyền Thương còn quấn băng gạc, đáng lẽ không cần thiết nhưng Lôi Hòa Nghi cứ lo anh không quan tâm bản thân mà sẽ làm vết thương nhiễm trùng thêm bèn xin bác sĩ băng lại cho anh, Cung Huyền Thương bị cô hung hăng lườm mấy đợt đành ngoan ngoãn nghe lời mà không dám cãi lại.
Hiện tại về đến đoàn làm phim lại bị cô cưỡng chế ngồi yên trên ghế không được đi lung tung, dáng vẻ hệt như gà mẹ chăm gà con, đến nỗi đạo diễn và mọi người cũng nhìn không nổi phải lên tiếng thúc giục cô để kết thúc màn ngược cẩu độc thân này.
Lôi Hòa Nghi sau khi an bài cho Cung Huyền Thương xong mới đi vào diễn, không hề để ý đến dáng vẻ bán manh lấy lòng của Simba.
Chú mèo lại ủy khuất kêu lên mấy tiếng nhưng Lôi Hòa Nghi cũng không nhìn lại.
Simba ủ rũ cúi đầu, khi Lôi Hòa Nghi đã vào diễn, Simba lại nhe răng nhìn Cung Huyền Thương, gương mặt không chút thiện cảm.
Cung Huyền Thương dường như cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Simba mà quay qua nhìn nó cười đắc chí.
Simba càng tức giận hơn, móng vuốt cào loạn trên ghế như đang phát tiết tức giận.
Lát sau Lôi Hòa Nghi diễn xong tất cả phân đoạn cho buổi sáng rồi trở lại chỗ nghĩ thì Simba mới thu lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt của mình nhưng cô một đường đi thẳng đến chỗ Cung Huyền Thương không quan tâm nó.
- Đi thôi, hiện tại là giờ nghỉ trưa, chúng ta đi ăn!
- Được!
Lôi Hòa Nghi tự nhiên nắm tay Cung Huyền Thương đi, anh nhìn xuống vẻ mặt cười như được mùa.
Hai người sau khi dùng nữa xong thì tiếp tục quay lại phim trường, Lôi Hòa Nghi dưới sự trợ giúp của Cung Huyền Thương tích cực tập thoại và diễn thử, sau khi kết thúc từng cảnh quay cùng Vincent, cô đều trở lại bên cạnh Cung Huyền Thương xem thoại.
Mãi đến chiều, khi chỉ còn một cảnh quay nữa là kết thúc, Lôi Hòa Nghi đang tập trung đọc kịch bản đột nhiên một tiếng sủa quen thuộc vang lên khiến Lôi Hòa Nghi giật mình nghĩ mình nghe lầm, chầm chậm quay đầu lại thì gương mặt khó nén nổi vui mừng, nhận ra bản thân không bị ảo giác, hai tay giơ ra ngồi xuống.
Bánh Bao thoát khỏi nhân viên, hớn hở chạy vùn vụt đến lao vào lòng Lôi Hòa Nghi hại cô suýt thì ngã may mà Cung Huyền Thương đưa tay đỡ lại.
Bánh Bao đuôi vẫy như có động cơ, biểu cảm vui mừng, không ngừng liếm Lôi Hòa Nghi hoàn toàn quên mất Cung Huyền Thương ở bên cạnh, những người khác không biết chuyện còn nghĩ rằng Lôi Hòa Nghi mới thực sự là chủ của Bánh Bao.
Simba nhìn Lôi Hòa Nghi và Bánh Bao thân thiết như vậy thì mặt xấu đi trông thấy, Vincent nhìn nó cười tươi buông lời trêu chọc khiêu khích.
Còn Lôi Hòa Nghi thì ôm Bánh Bao vào ghế, nhiệt tình hỏi han.
Simba vụt chạy khỏi tay Vincent leo lên ghế Lôi Hòa Nghi ngồi nhìn Bánh Bao meo meo mấy tiếng đầy hung dữ.
Bánh Bao nhìn Simba chớp mắt rồi quay đầu nhìn Cung Huyền Thương, anh không nói gì chỉ nhìn Bánh Bao nháy mắt gật đầu.
Bánh Bao lập tức quay đầu lại ánh mắt đáng thương nhìn Simba rồi giống như bị ăn hiếp mà ngã vào lòng Lôi Hòa Nghi, rên ư ử, nhắm tịt hai mắt lại không dám nhìn Simba.
Dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu này khiến Lôi Hòa Nghi tim như muốn tan chảy, hai tay ôm lấy Bánh Bao không ngừng vuốt ve an ủi rồi nhìn sang Simba ánh mắt cảnh cáo.
Simba nhe răng nhìn Bánh Bao giơ móng vuốt lên nhưng còn chưa kịp làm gì thì Vincent đã chạy đến túm lấy chú mèo to bự chạy đi.
Bánh Bao hé mắt nhìn, thấy Simba đã đi mất thì ngẩng đầu lên nhìn Lôi Hòa Nghi há miệng le lưỡi như đang cười.
Cô xoa hai má của Bánh Bao rồi nhìn Cung Huyền Thương:
- Anh đưa Bánh Bao đến khi nào vậy?
Cung Huyền Thương giơ tay xoa bộ lông mềm mại của Bánh Bao đáp lại:
- Sắp xếp từ sớm rồi, dù sao ở đó chỉ có ông nội, tôi sợ làm phiền ông nên muốn đưa Bánh Bao đến đây luôn hơn nữa thời gian lưu lại Pháp của tôi cũng không ngắn, để Bánh Bao một mình không yên tâm huống chi nó cũng rất nhớ em.
- Sao anh không nói cho tôi chứ hại tôi chẳng chuẩn bị gì cho Bánh Bao.
- Tôi có chuẩn bị rồi, nếu em thích thì cứ qua nhà tôi chơi với nó!
- Được!
Hai người đang trò chuyện thì đạo diễn gọi Lôi Hòa Nghi, cô bèn buông Bánh Bao ra phủi sạch lông trên quần áo rồi đi vào quay.
Bánh Bao nhìn cô làm việc rồi quay lại nhìn Cung Huyền Thương, liếm lên bàn tay đang băng bó của anh mấy phát rồi nghiêng đầu nhìn Cung Huyền Thương đầy lo lắng.
Anh bật cười vỗ đầu chó cưng của mình:
- Không sao, chút vết thương nhỏ mà thôi!
Bánh Bao sủa một tiếng như đáp lại rồi đi tới lấy đùi Cung Huyền