CẢNH BÁO: DẤM ĐỔ, vừa chua vừa ngọt!
Sau khi bàn bạc việc hợp tác với Iris xong, Lôi Hòa Nghi sang chào Khương Mộ Vy và Trầm Nguyệt Anh rồi cùng Ninh Mẫn, Lantana và Olearn lên máy bay trở về nước.
Còn Cung Huyền Thương thì trở lại Paris xử lý công việc đồng thời xử lý hơn chục cái vali hành lý của Lôi Hòa Nghi.
Lúc trước cô đến quay phim nên mang theo rất nhiều quần áo, hiện tại anh không nỡ để cô vất vả mang theo cộng thêm làm thủ tục rườm rà nên để cô về tay không cho nhẹ nhàng, hành lý anh sẽ cho người vận chuyển về sau.
Đồng thời Cung Huyền Thương cũng gọi cho Lôi Lăng Quân để anh ta cho nhân viên đến dọn dẹp căn biệt thự Lôi Hòa Nghi đã ở khi còn quay phim tại Paris.
Lúc đoàn người Olearn đã rời khỏi, Cung Huyền về Paris thì nhân viên đã thu dọn xong quần áo và phụ kiện của Lôi Hòa Nghi sắp xếp tất cả vào vali cẩn thận, cả dụng cụ vẽ của cô cũng được cất kỹ.
Nhưng khi anh về nhà thì một nữ nhân viên có tuổi lại đứng đợi anh trước cổng nhà, Cung Huyền Thương dừng xe đi đến, người phụ nữ lịch sự chào hỏi rồi dùng tiếng Pháp giao tiếp với anh:
- Ngài Cung, tôi và mọi người theo sự sắp xếp của ngài Lôi đến biệt thự thu dọn quần áo của tiểu thư Rachel, đồ dùng cá nhân của cô ấy chúng tôi đã sắp xếp xong nhưng tình cờ nhìn thấy cái này.
Món đồ được cô ấy cất kỹ dưới gối, trông có vẻ rất quan trọng, dường như tiểu thư Rachel đã bỏ quên.
Tôi liên lạc với ngài Lôi thì cậu ấy bảo giao cho cậu.
Cung Huyền Thương lắng nghe sau đó gật đầu cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy thứ đồ trong tay người phụ nữ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người phụ nữ rời đi.
Cung Huyền Thương nhìn tập vẽ trong tay mình, chợt nhớ ra Lôi Hòa Nghi đã từng dùng nó trong một cảnh quay, có chút khó hiểu nếu là đạo cụ tại sao cô lại trân trọng tới mức đặt dưới gối? Cho dù là cô tự vẽ cũng không đến mức như vậy chứ.
Lòng hiếu kỳ ngày một gia tăng, ngón tay khẽ động muốn nhìn xem nội dung bên trong mặc dù anh đã biết bên trong đều là hồi ức của hai nhân vật trong kịch bản phim «Người tình Paris».
Tay vừa đặt lên trang bìa đã vội thu lại, đưa lên vuốt tóc:
- Không được, đây là chuyện riêng tư của Nghi Nghi!
Cẩn thận vuốt lại trang bìa đã có chút nhăn rồi mở cổng lái xe đi vào nhà, Cung Huyền Thương xuống mở cửa phụ cho Bánh Bao, hai bố con đi vào nhà, Cung Huyền Thương đặt tập vẽ của Lôi Hòa Nghi lên bàn, xắn tay áo lên đi vào bếp, Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn tập giấy vẽ, mắt đen chớp chớp tò mò.
Cung Huyền Thương trong bếp hì hục làm bữa trưa, Bánh Bao ở ngoài vẫn nhìn tập vẽ, qua một hồi, sự tò mò đạt đến đỉnh điểm cộng thêm trên đó có mùi hương quen thuộc của Lôi Hòa Nghi càng khiến Bánh Bao hưng phấn.
Bánh Bao nhảy từ trên ghế xuống, đi xung quanh bàn nhìn tập giấy vẽ rồi nhảy lên bàn đưa mũi ngửi, đuôi vẫy nhiệt tình.
Bốn chân lúc tiến lúc lùi, sau đó đưa mũi huých tập giấy lại đưa chân gảy lấy khiến mấy trang giấy cứ thể bị lật mở rồi rơi bịch xuống đất, Bánh Bao giật mình lui về sau, chân va phải bình hoa nhỏ trên bàn khiến nó nghiêng ngã đổ xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ lập tức thu hút sự chú ý của Cung Huyền Thương trong bếp.
Sợ Bánh Bao dẫm phải mảnh vỡ nên lật đật chạy ra liền nhìn thấy Bánh Bao run rẩy đứng trên bàn đưa ánh mắt vô tội nhìn mình, dưới đất là tập giấy của Lôi Hòa Nghi, cách đó một đoạn là bình hoa bị vỡ.
Tập vẽ rơi dưới đất đã bị lật mấy trang, Cung Huyền Thương đi đến cầm lấy liền nhìn thấy bức tranh Lôi Hòa Nghi vẽ.
Cô gái trong tranh là cô, trông còn rất nhỏ, chỉ tầm 13 - 14 tuổi nhưng từ đường nét ngũ quan có thể nhận ra đó là Lôi Hòa Nghi.
Gương mặt thiếu nữ thanh thuần như ngọc, cười tươi như hoa, cực kỳ xinh đẹp, cô đang được một chàng trai tầm 16 - 17 cõng trên lưng, hai tay choàng lấy cổ chàng trai, cằm tì lên vai anh hơi nghiêng sang một bên, còn chàng trai trông còn rất trẻ nhưng gương mặt tuấn dật bất phàm, ánh mắt đối lại dịu dàng nhu tình, khẽ nghiêng đầu nhìn thiếu nữ trên lưng, khóe miệng mỉm cười đầy cưng chiều, biểu cảm vừa có chút bất đắc dĩ lại vừa dung túng.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy giữa hai người có một sự ăn ý hòa hợp khó nói thành lời giống như đã chung sống nhiều năm, vô cùng xứng đôi.
Cung Huyền Thương như người mất hồn nhìn bức tranh, ngón tay vô thức lật từ trang đầu tiên.
Bắt đầu từ khi Lôi Hòa Nghi mang dáng vẻ cô bé con 3 - 4 tuổi,chàng trai khoảng chừng 6 tuổi đến khi cô là thiếu nữ 16 - 17 như hoa như ngọc còn chàng trai trở thành chành thiếu niên đôi mười ngọc thụ lâm phong, anh tuấn uy nghi, tất cả đều chỉ có hai người, Lôi Hòa Nghi và chàng trai ấy.
Vô số bức vẽ như đang tái hiện lại một kiếp của cô, Cung Huyền Thương chợt nhớ đến ngày đó mình chạy đến Cung gia, Lôi Hòa Nghi hai mắt đỏ hoe, khớp tay xưng đỏ, hiện tại anh đã biết nguyên nhân do đâu.
Gương mặt vô cảm vẫn nhìn xuống bức tranh, nhìn vào chàng trai đã gắn bó với Lôi Hòa Nghi hơn 10 năm, trong thâm tâm tràn ngập cảm xúc ghen tuông đố tỵ nhưng anh cũng bất lực với thời thế.
Anh không phải người đến trước càng không phải người gắn bó với cô 10 năm, không phải người bên cô hơn nửa cuộc đời, không đúng, gần như là cả đời.
Hiện tại Cung Huyền Thương có chút hoài nghi bản thân có thể có được tình yêu của Lôi Hòa Nghi hay không, hình bóng của người đàn ông này trong tim cô quá sâu sắc, một người vừa mới xuất hiện như anh không thể so sánh được.
Ngón tay vẫn tiếp tục lật qua từng trang, Cung Huyền Thương không biết Lôi Hòa Nghi có vẽ về những mong ước tương lai của cô với người đàn ông này không mặc dù cô từng nói có khả năng không gặp lại.
Nếu thật sự cô muốn người gắn bó cùng cô ở tương lai là anh ta thì chắc có lẽ anh phải buông tay thôi, dù biết có thể không gặp lại nhưng cô vẫn hi vọng thì anh hoàn toàn không còn cơ hội.
Nhưng không có, tất cả chỉ dừng lại ở thời khắc Lôi Hòa Nghi 17 tuổi, những bức tranh sau đó là cô và anh - Vivi và An Mục.
Trái tim căng thẳng của Cung Huyền Thương như được cứu về từ cõi chết, cả người lâng lâng như trên mây.
Anh có thể nhìn ra những bức tranh có anh tuy thiếu mất một phần tình cảm sâu nặng nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn rất tỉ mỉ, chăm chút cho từng nét vẽ, không hề vẽ một cách qua loa cho có với suy nghĩ nhìn ổn là được.
Điều này có phải đại biểu cho việc trong lòng Lôi Hòa Nghi, anh cũng có chút phân lượng, không giống những người đàn ông khác hay không?
Đang chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân không để ý xung quanh, Bánh Bao đứng trên bàn nghe mùi khét từ trong bếp lập tức sủa lên với Cung Huyền Thương nhằm thu hút sự chú ý của anh, kéo anh về thực tại.
Cung Huyền Thương giật mình, cũng ngửi thấy mùi khét, vội chạy vào trong tắt bếp sau đó cất kỹ tập giấy, lấy chổi và đồ hốt rác ra dọn sạch mảnh vỡ thủy tinh.
Xong xuôi vỗ đầu Bánh Bao dặn dò:
- Con lên ghế ngồi, không được nghịch, đồ ăn khét rồi, phải làm lại cái mới nên hơi lâu một tí, ráng đợi một lát, có biết chưa?
Bánh Bao ngoan ngoãn sủa lên mấy tiếng rồi nhảy trở lại ghế, ngoan ngoãn ngồi đó đưa ánh mắt lấy lòng nhìn Cung Huyền Thương, sợ anh trở mặt trách nó chuyện làm vỡ bình hoa.
Cung Huyền Thương lại xoa đầu Bánh Bao:
- Con trai ngoan, nhờ con mà bố biết mặt tình địch của mình rồi, yên tâm, bố nhất định sẽ theo đuổi được mẹ của con.
Không biết Bánh Bao nghe hiểu không nhưng vẫn há miệng nhe răng sủa mấy tiếng nhìn anh hân hoan, Cung Huyền Thương bật cười bóp phần lông dày dưới cổ Bánh Bao rồi vào bếp.
Có lẽ anh nên đẩy nhanh tiến độ xử lý công việc ở đây, nhất định phải sớm đem người về nhà, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Kiếm tiền cưới vợ gì đó để qua một bên đi, dù sao thứ anh không thiếu nhất chính là nhan sắc và tiền, vài đồng bạc lẻ ở Pháp có là gì, nói với Lôi Hòa Nghi như vậy là để giữ chút giá, tạo hình tượng người đàn ông thành đạt, tận tụy, có trách nhiệm với công việc trong mắt cô mà thôi.
Dù sao mấy cô gái nhỏ bây giờ đều thích mẫu người đàn ông như vậy, anh cho rằng Lôi Hòa Nghi cũng như thế mặc dù đối với anh cô khác biệt với những người ngoài kia.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh đã lỡ nói vài ngày nữa mới về, không thể lên máy bay hôm nay được, nếu không anh lại thành người nói một đằng làm một nẻo trong mắt cô mất thôi.
Còn Lôi Hòa Nghi, sau khi về nước thì cắm rễ trong phòng, tới giờ ăn thì xuống ăn, ăn xong lên phòng chơi, chơi mệt rồi lại ngủ.
Vì bị ảnh hưởng múi giờ nên thời gian nghỉ ngơi của cô có chút rối loạn, ngủ tùy lúc tùy nơi không quan tâm giờ giấc.
Mẹ Lôi thấy thế cũng chỉ biết lắc đầu thở dài với con gái của mình, lúc trước thường hay ra ngoài làm việc không nhận ra con gái mình là một con sâu lười, bây giờ mới nhận ra.
Mấy người đàn ông đều đi ra ngoài làm việc, dạo gần đây bà cũng rảnh rỗi hơn không ít, chẳng có việc gì làm ngoài việc cùng con gái ra chăm hoa trong nhà kính thì chỉ có hẹn gặp chị em đi uống trà chiều mà thôi.
Hôm nay vẫn là một ngày như bao ngày, Lôi Hòa Nghi thức dậy trên chiếc giường mềm mại của mình, ngơ ngác ngồi trên giường rồi lững thững đi vào nhà vệ sinh.
Vừa tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ trở ra, khăn mặt vẫn còn trên tay thì điện thoại lại reo lên.
- Mẹ, con nghe đây ạ!
- Nghi Nghi, vừa ngủ dậy sao?
- Vâng ạ!
- Tỉnh ngủ chưa?
- ...!Rồi ạ!
Đáp xong lập tức che miệng ngáp, mẹ Lôi đầu dây bên kia nghe cô đáp thì hài lòng gật đầu.
- Vậy thì tốt, một người bạn của mẹ lúc con còn nhỏ hay sang nhà chúng ta chơi còn rất cưng chiều con vừa từ nước ngoài trở về.
Cô ấy nói rất muốn gặp con đấy, mau thay đồ chuẩn bị đến gặp cô đi, chúng ta đang đợi con đấy.
- Vâng ạ, con đến ngay!
- Tốt, mẹ sẽ gửi địa chỉ cho con, nhanh nhanh một chút, đừng để người ta đợi.
- Tuân lệnh mẹ đại nhân!
Sau khi mẹ Lôi tắt máy, Lôi Hòa Nghi lại nhìn điện thoại một lúc lâu nghiêng đầu, sao cứ có cảm giác giọng điệu của mẹ có vẻ cao hứng bất thường.
Nhưng có lẽ do vừa tỉnh ngủ nên mạch não của Lôi Hòa Nghi vẫn chưa hoạt động lại bình thường cho nên cứ thể bỏ qua điều nghi kỵ này, không suy nghĩ nữa, làm một cô con gái ngoan nghe lời mẹ đi thay quần áo, trang điểm cẩn thận.
Xong xuôi nhìn sang điện thoại thì mẹ Lôi đã gửi địa chỉ xong, cô nhìn qua rồi bỏ điện thoại vào túi xách, mở ngăn tủ bốc đại một chiếc chìa khóa xe rồi tung tăng đi xuống gara.
Lôi Hòa Nghi một đường lái thẳng tới nhà hàng Trung nổi tiếng đắt đỏ trong thành phố, đỗ xe xong rồi đi vào trong, nhân viên hỏi thì nói tên mẹ mình ra, cô lập tức được dẫn đến bàn mẹ đặt.
Đến bàn rồi cô mới nhận ra cảm giác kỳ kỳ lúc ở nhà từ đâu mà ra.
Đây rõ ràng không phải ra mắt trưởng bối vừa từ nước ngoài trở về mà là xem mắt.
Cách bàn chỉ vỏn vẹn hai bước, đang ngồi quay lưng lại với cô rõ ràng là bóng lưng của một chàng trai trưởng thành, lịch thiệp.
Lôi Hòa Nghi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nhân viên, dùng khẩu hình miệng hỏi:
- Anh có dẫn tôi đi nhầm bàn không?
Nhân viên lịch sự cười lắc đầu, Lôi Hòa Nghi lập tức xịu xuống ủ rũ, đây là nhà hàng cao cấp có thể nhầm sao.
Liếc nhìn xung quanh không có chút bóng dáng mẹ đại nhân của mình, cô đưa tay lên vỗ trán một cái, người đàn ông kia nghe được động tĩnh, thân mình khẽ động, đứng dậy xoay người nhìn cô.
Dung mạo anh tuấn tràn đầy ấm áp, ôn nhuận như ngọc, ánh mắt nhìn cô lại càng dịu dàng hệt như nhìn cô gái mình đặt trong lòng nhiều năm.
Gương mặt quen thuộc này, trong đầu Lôi Hòa Nghi hiện ra một cái tên khiến cô không biết phải làm sao.
- Anh là...!Hoắc Cảnh Xuyên!
Hoắc Cảnh Xuyên cười càng tươi hơn, gật đầu với cô:
- Thật may vì Nghi Nghi vẫn còn nhớ anh!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười đáp lại, lê từng bước khó khăn đến ghế đối diện.
Hoắc Cảnh Xuyên lịch thiếp đi sang kéo ghế cho cô, Lôi Hòa Nghi quay sáng gật đầu.
- Cảm ơn anh!
Trong đầu vô số ý nghĩ hiện ra, chạy trốn hay tùy cơ ứng biến.
Theo như ký ức của ‛Lôi Hòa Nghi’, suy đoán của cô và những lời nói gió bay của mọi người xung quanh thì Hoắc Cảnh Xuyên từ nhỏ đã thích ‛Lôi Hòa Nghi’, cô ấy thích Trình Dịch Nghiêm bao lâu thì Hoắc Cảnh Xuyên thích cô ấy bấy lâu thậm chí còn lâu hơn.
Từ lâu, Hoắc gia và Lôi gia thường xuyên hợp tác làm ăn với nhau nên quan hệ rất thân, trẻ nhỏ hai nhà cũng thường xuyên chơi với nhau, ‛Lôi Hòa Nghi’ và Hoắc Cảnh Xuyên cũng không ngoại lệ.
Sau đó, lúc ‛Lôi Hòa Nghi’ 12 tuổi, Hoắc gia di cư sang Anh quốc rồi định cư ở đó, có lẽ vừa về không bao lâu.
Hơn mười năm trôi qua, cho đến hiện tại, ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên nhìn cô cho thấy anh vẫn còn rất thích ‛Lôi Hòa Nghi’.
Đối với một người đàn ông thâm tình như vậy, Lôi Hòa Nghi có cảm giác như gặp phải đại địch, tiến thoái lưỡng nan.
Hơn mười năm...!thành thật mà nói, Hoắc Cảnh Xuyên và cô cùng một loại người, nặng tình đến mức khiến người ta đau lòng, nếu có khác chỉ ở chỗ cô được đáp lại còn anh thì vẫn đơn phương nhiều năm như vậy nhưng kết cục của hai người cuối cùng vẫn là không trọn vẹn, ‛Lôi Hòa Nghi’ chân chính đã không còn mà cô có lẽ cũng không thể gặp lại Lăng Mặc Thần nữa rồi.
Có thể do đồng bệnh tương liên hoặc cũng có thể do cô đồng cảm với sự thâm tình này của Hoắc Cảnh Xuyên, ánh mắt cô nhìn anh thân thiện và hòa nhã hơn rất nhiều, ít nhất có thể xem là ôn hòa hơn so với rất nhiều người đã từng gặp cô.
Hoắc Cảnh Xuyên vẫn vẻ mặt vừa ôn nhu lại có chút ngại ngùng nhìn cô, đây hẳn là dáng vẻ một chàng trai khi đối diện mình là cô gái mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, cho dù trên thương trường anh là một người thét ra lửa nhưng đứng trước cô gái mình thích vẫn như một chú cún con.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lôi Hòa Nghi, đột nhiên cô ngẩng đầu lên từ menu nhìn anh, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức cúi đầu sau đó như lấy hết dũng khí mà giải thích:
- Thật ra anh cũng là bị mẹ lừa, anh không biết dì Lôi cũng sẽ hẹn em ra đây.
Mãi đến khi đến đây không thấy mẹ và dì đâu anh mới biết...!sợ em đến nhưng không gặp ai rồi lại ngồi đợi nên anh...!anh mới ở lại đợi em.
Lôi Hòa Nghi chớp mắt mấy cái rồi bật cười, sau đó lắc đầu:
- Anh đừng căn thẳng, đây không phải lỗi của anh, em không giận, dù sao cũng quen biết từ nhỏ, chẳng lẽ em còn không hiểu tính anh.
- Em không giận là tốt rồi!
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới nhẹ nhõm, cầm lấy menu gọi món.
Nhân viên đứng một bên tích cực lắng nghe rồi ghi chép lại những món hai người gọi rồi rời đi.
Hoắc Cảnh Xuyên và Lôi Hòa Nghi giữ thái độ như hai người bạn thân lâu năm không gặp, thoải mái trò chuyện, không hề có sự ngại ngùng khi bị gài xem mắt.
Hoắc Cảnh Xuyên cũng là một người đàn ông tinh tế, sớm đã biết chuyện Lôi Hòa Nghi trở mặt với Trình Dịch Nghiêm từ hơn bốn năm trước nên tuyệt nhiên không nhắc đến tên anh ta cũng như Trình gia mặc dù lúc nhỏ chơi chung không khi nào thiếu Trình Dịch Nghiêm.
Hoắc Cảnh Xuyên ban đầu nhìn thì có vẻ e dè nhưng thực chất anh chỉ như vậy với Lôi Hòa Nghi, khi cả hai đã tìm lại cảm giác thân thiết ngày xưa thì tính cách thật sự của anh mới được bộc lộ: hài hước, thẳng thắn, luôn thích đùa cho Lôi Hòa Nghi cười tươi.
Hai người nói chuyện