Buổi tối Lôi Hòa Nghi ngồi ngoài ban công lặng lẽ ngắm trăng, trong đầu đều là Cung Huyền Thương, càng nghĩ càng nhớ, sự trống vắng trong lòng không cách nào lấp đầy, đắn đo một hồi cô quyết định cầm lấy điện thoại rón rén nhẹ nhàng đi xuống nhà, vào phòng luyện đàn của Lôi Lăng Hàn.
Ngồi trước piano, Lôi Hòa Nghi gọi cho Cung Huyền Thương, trong lòng vừa thấp thỏm vừa chờ mong.
Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp ấm áp của Cung Huyền Thương vang lên khiến trái tim Lôi Hòa Nghi run rẩy từng đợt.
- Nghi Nghi, cuối cùng cũng chịu gọi lại cho anh!
Giọng nói khó nén vui mừng và sung sướng của Cung Huyền Thương khiến Lôi Hòa Nghi vừa yêu vừa xót.
- Anh...!có phải đợi rất lâu rồi không?
- Đợi lâu nhưng anh cảm thấy đáng giá, vậy là được! Nghe ngữ điệu của em...!có vẻ tâm trạng rất tốt!
- Em...!vâng, tâm trạng tốt hơn rồi, em vừa biết chuyện anh xuất ngoại vì chuyện của Cung thị, mọi chuyện thế nào rồi, vẫn ổn chứ?
Vốn định nói cho anh biết cô đã về nhà rồi nhưng chợt nghĩ lại nếu Cung Huyền Thương biết thế nào cũng sẽ tìm cách về nước sớm nhất có thể.
Đến lúc đó anh lại không ăn không ngủ để xử lý việc ở Cung thị thật nhanh rồi khiến sức khỏe suy nhược thì biết làm sao, cuối cùng người đau lòng vẫn là cô.
Chi bằng cố gắng đợi vài ngày nữa, chờ anh quay về.
Trước kia đều là anh chờ cô bây giờ đổi lại cô sẽ chờ anh.
Cung Huyền Thương nhận ra Lôi Hòa Nghi có điều muốn nói nhưng lại thôi, tuy thắc mắc anh cũng không hỏi, anh tôn trọng ý kiến của cô.
- ...!Vẫn nằm trong tầm kiểm soát, anh có thể xử lý được, em đừng bận tâm!
- Vâng, nhưng mà anh phải chú ý sức khỏe, đừng gắng sức quá!
- Nghi Nghi, em bây giờ rất giống Cung phu nhân đó!
Mặt Lôi Hòa Nghi đỏ lên trong tích tắc vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
- Anh nói bậy gì đó?
- Được rồi, đừng giận, anh đùa thôi!
- ...
Không nghe Lôi Hòa Nghi đáp lại, Cung Huyền Thương thật sự sợ hãi cô giận anh rồi.
Tư thế ngồi vốn đang thoải mái đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, gương mặt đang tươi cười cũng trở nên căng thẳng, ngồi phòng máy lạnh nhưng mồ hôi cũng đã bắt đầu túa ra.
Anh lại quên mất Lôi Hòa Nghi vẫn chưa thích anh, anh lại đùa như vậy khiến Lôi Hòa Nghi khó chịu sau đó lại trở mặt không quen với anh thì làm sao? Lúc đó chỉ có nước ôm Bánh Bao mà khóc thôi.
- Nghi Nghi, đừng giận anh mà!
Thật ra Lôi Hòa Nghi không giận, sở dĩ cô im lặng là vì đang nghĩ liệu lời nói đùa này của anh một ngày nào đó liệu có trở thành sự thật không?
Nhưng không ngờ Cung Huyền Thương lại nhạy cảm với cô như vậy, chỉ sự yên lặng của cô cũng khiến anh căng thẳng như Cung thị đang gặp nguy cơ lớn không bằng.
Không kìm chế được cảm xúc, Lôi Hòa Nghi bật cười, tiếng cười thích chí rơi vào tai Cung Huyền Thương khiến anh thở phào một hơi.
Cô cười thoải mái như vậy tức là không giận, may quá!
- Nghi Nghi, không cần giận anh, anh hát cho em nghe, được không?
- Cung Huyền Thương, anh đang dỗ con nít sao?
- Anh không có ý này nhưng mà...!có được không?
- Không.
Lôi Hòa Nghi dứt khoát đáp lại, trái tim vừa mới được bình yên của Cung Huyền Thương lại lần nữa treo bên bờ vực thẳm.
- Tại...!tại sao?
Lôi Hòa Nghi yên lặng sau đó thở dài một hơi, giọng nói mềm mại dịu dàng hẳn đi.
- Hôm nay anh không cần hát nữa, lần này đổi lại để em hát cho anh nghe! Đồng ý không?
Cung Huyền Thương cứ ngỡ mình đang mơ, niềm vui đến quá bất ngờ, Cung thiếu có chút phản ứng không kịp.
Bỡ ngỡ một hồi rồi đưa tay vuốt mặt, sau đó hỏi lại:
- Thật!?
- Em sẽ không lừa anh!
- Anh cầu còn không kịp!
- Nói trước, anh không được chê em hát dở đâu đó!
- Anh dám sao?
- Vậy còn được!
Lôi Hòa Nghi cười một tiếng, đặt điện thoại xuống đàn sau đó đi đến bật chế độ cách âm trong phòng lên rồi mới quay lại đàn.
Hai tay nhẹ nhàng đặt lên phiếm đàn, từng thanh âm du dương thanh thoát vang lên khiến trái tim Cung Huyền Thương cũng theo đó loạn nhịp.
Ngay sau đó là giọng hát lanh lảnh trong trẻo như chuông bạc của Lôi Hòa Nghi.
‛ Anh khẽ chớp đôi mắt
Tựa như muôn ngàn vì sao lấp lánh giữa trời đêm
Vì tất cả nỗi bất an của em
Mà tìm đường dẫn lối
Em khẽ thầm thì một câu
Mượn gió đêm mà trải hết nỗi lòng
Vì anh mà mỗi lần dò xét
Là gửi đến lời hồi âm
Nỗi nhớ tựa thiên hà
Trằn trọc mãi không nguôi
Anh chiếm giữ
Mọi khoảnh khắc vĩnh hằng
Vũ trụ vô biên
Vô vàn chọn lựa
Anh lại là ngôi sao sáng nhất.
Sắc tình như ánh trăng
Đưa tay chạm lấy nhưng không thể
Những giấc mộng ấm áp đều tỏa sáng
Trong ánh mắt anh có em
Đối với thế gian này, thì lại ích kỷ
Anh quay về với quỹ đạo
Là toàn bộ ý nghĩa của việc đợi chờ
Trải qua bao nhiêu chu kỳ
Chưa từng ly tâm
Khoảng cách có bao xa
Đều không địch nổi sự gần gũi của nội tâm
Xoay quanh bởi bao nhiêu mối quan hệ
Đều hiện hữu bóng hình anh
Nỗi nhớ tựa thiên hà
Trằn trọc mãi không nguôi
Anh chiếm giữ
Mọi khoảnh khắc vĩnh hằng
Vũ trụ vô biên
Vô vàn chọn lựa
Anh lại là ngôi sao sáng nhất.
Sắc tình như ánh trăng
Cứ ngỡ chạm tới nhưng lại không thể
Những giấc mộng ấm áp đều tỏa sáng
Trong ánh mắt anh có em
Đối với thế gian này thì lại ích kỷ.
Thiên hà vô biên
Điểm dừng chân cuối cùng chính là ở bên anh.’
( Bài hát: Nỗi nhớ tựa thiên hà)
Kết thúc bài hát không chỉ Cung Huyền Thương mà Lôi Hòa Nghi cũng không tránh khỏi rung động.
Lần đầu tiên cô hát cho người khác nghe mà đối phương còn là người trong lòng của cô, Lôi Hòa Nghi không biết giọng hát mình hay dở thế nào, không biết liệu Cung Huyền Thương ở bên kia màn hình có đang chê cười cô không.
Tay cầm điện thoại run rẩy nhè nhẹ, hai gò má đã đỏ ửng, đầu bên kia Cung Huyền Thương vẫn yên lặng càng khiến Lôi Hòa Nghi thêm căng thẳng.
- Cung Huyền Thương...
Cung Huyền Thương dường như vẫn chìm trong suy nghĩ của anh, ánh mắt vô định nhưng tràn trề hạnh phúc lẫn ngọt ngào.
Nghe giọng nói căng thẳng của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương cong môi mỉm cười, tay đưa lên miệng không cách nào che đi sự vui vẻ trên mặt lẫn nụ cười không ngớt trên miệng.
- Nghi Nghi, anh rất vui!
- Có phải em hát không hay không hay là đàn không đúng?
- Không phải! Nghi Nghi hát rất hay, đối với anh là thứ thanh âm tuyệt vời nhất khiến anh không thể nào quên, không thể không lưu luyến.
Vốn dĩ làm việc mệt mỏi nhưng được em an ủi thế này mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, anh chỉ cảm thấy hạnh phúc không còn mệt mỏi.
Hôm nay anh rất vui! Thật hi vọng thời gian dừng lại mãi ở giây phút này, anh muốn lưu giữ khoảnh khắc hiện tại...!cũng muốn được nghe em hát mãi...
Ngoài giọng nói mê hoặc của Cung Huyền Thương ra thứ duy nhất Lôi Hòa Nghi nghe được chính là nhịp tim dồn dập như trống đánh của mình.
Cô đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn lên bầu trời sao nở nụ cười ngọt ngào.
Anh nói thanh âm của cô là thứ khiến anh lưu luyến nhất nhưng anh không biết chính giọng hát của anh cũng là thứ thanh âm khiến cô cảm thấy an tâm và bình yên nhất.
Nếu không có thanh âm dịu dàng đầy sự bình yên của anh thì thứ đồng hành cùng cô mỗi tối có lẽ không phải mộng đẹp mà là ác mộng.
- Sẽ còn cơ hội, không phải em đã nói rồi sao? Lần này đổi lại em sẽ hát cho anh nghe.
- Được!
- Cung Huyền Thương, thật lòng mà nói...!em có chút nhớ anh rồi!
Cung Huyền Thương nghe như sét đánh ngang tai nhưng hơn hết là vui mừng, cả người lâng lâng như trên chín tầng mây.
- Anh...!anh sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất có thể sau đó trở về!
- Không cho phép!
- Hả!
- Không cho phép anh vì công việc mà không quan tâm sức khỏe của mình.
Em muốn anh làm việc có giờ giấc, nghỉ ngơi điều độ, không được phép làm quá sức mình, ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nếu không em sẽ giận anh!
- Được, được, tiểu tổ tông, anh nghe em! Nhưng mà Nghi Nghi, chẳng lẽ em không nghĩ rằng anh cũng rất nhớ em sao? Em càng như vậy anh càng nhớ em, mỗi giây mỗi phút nhớ em nhưng không thể nhìn thấy em đều là dày vò đến nổi không dám call video vì sợ sẽ kìm chế không được mà trở về ngay lập tức.
Giọng điệu Cung Huyền Thương không khác gì một con cún lớn đang làm nũng với nữ chủ nhân khiến Lôi Hòa Nghi suýt nữa thì mềm lòng.
- Cung Huyền Thương, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau, anh gấp gì chứ, sức kiên nhẫn khi anh theo đuổi em đâu rồi?
- Đều đã tiêu hết trên người em rồi? Đối với người khác còn lâu anh mới nhẫn nại như vậy.
- Vậy có phải em nên cảm thấy may mắn vì được anh đối xử đặc biệt không?
- Em có thể không đặc biệt với thế giới ngoài kia nhưng em là đặc biệt với anh, là độc nhất vô nhị cho nên...!việc anh đối xử với em khác với mọi người là một chuyện hiển nhiên, em không cần cảm thấy may mắn vì điều đó, hãy cho rằng đó là một điều đương nhiên.
Lôi Hòa Nghi xấu hổ đưa tay ôm mặt, Cung Huyền Thương cứ không ngừng nói lời ngon tiếng ngọt như vậy cô chịu không nổi nha.
- Cung Huyền Thương, em không làm phiền anh nữa cũng không muốn anh khiến lòng em dao động nữa, em muốn nghỉ ngơi rồi!
Lúc này Cung Huyền Thương mới nhìn đồng hồ, chợt nhận ra giữa hai người có chênh lệch múi giờ, bên phía Lôi Hòa Nghi lúc này đã khuya rồi.
- Nghi Nghi, mau đi nghỉ ngơi đi, khuya lắm rồi!
- Vâng ạ!
- Ngủ ngon!
- Tuân lệnh!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười tắt máy sau đó nhẹ nhàng đi về phòng, như một thói quen mở những bài ghi âm Cung Huyền Thương hát cho cô nghe để bên gối, có như vậy cô mới có thể ngủ ngon được.
Sáng hôm sau Lôi Hòa Nghi thức dậy, tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không vì chuyện thức khuya ngủ trễ mà tinh thần uể oải.
Người nhà thấy cô như vậy cũng cảm thấy đỡ lo hơn, chuyện cô xa nhà một khoảng thời gian cũng xem như không tồn tại.
Ăn bữa sáng xong mọi người ai làm việc nấy, Lôi Hòa Nghi ra ngoài nhà kính cầm theo laptop xử lý công việc ở thương hiệu.
Thời gian cô không có ở đây Ninh Mẫn và Lantana vẫn điều hành mọi thứ rất tốt, tuy vẫn còn một vài rắc rối nhưng dường như không đáng kể, không đáng nhắc tới, cũng chỉ là vài việc tôm tép mà thôi.
Chat video cùng hai người bạn xong xuôi cũng đã trưa, Lôi Hòa Nghi vươn vai tắt máy đi vào nhà, mọi người đi làm vẫn chưa về, cô kiếm đại thứ gì đó ăn lót dạ trong khi chờ người nhà về ăn trưa.
Đỡ đói hơn lại nổi hứng cầm theo dụng cụ vẽ tranh ra ngoài nhà kính, ngồi đó vẽ cả một buổi trời đến khi người làm gọi vào dùng bữa trưa.
Lôi Hòa Nghi chỉnh màu lại một tí rồi vào nhà.
Ăn trưa, nghỉ trưa một lát rồi lại ra nhà kính chú tâm vẽ tranh.
Suốt cả một buổi chiều có rất nhiều bức tranh đã hoàn thành, tất cả đều có một điểm chung đó là lấy Cung Huyền Thương làm nhân vật chính.
Dáng vẻ anh làm việc, dáng vẻ suy tư, đứng một chỗ khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ, chợp mắt, chơi với Bánh Bao...!dưới nét vẽ của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương hiện lên đầy sống động và chân thực, nhìn những nét bút tỉ mẫn cẩn thận của Lôi Hòa Nghi có thể đoán ra cô đã bỏ vào bao nhiêu tình cảm lẫn tâm huyết.
Đúng lúc cô đang hăng say vẽ đột nhiên phía sau vang lên giọng mói quen thuộc khiến Lôi Hòa Nghi giật mình, vội lấy một tờ giấy trắng phủ lên những bức tranh vừa vẽ.
- Nghi bảo...!Nghi bảo!
Lôi Hòa Nghi vừa giấu xong tranh cũng là lúc Lantana hớt hải chạy đến, cô khoanh tay nhìn cô nàng mỉm cười:
- Darling à, làm gì mà vội vàng quá vậy?
Lantana hai tay chống đầu gối thở dốc nhìn vẻ mặt tươi cười bình thản của Lôi Hòa Nghi liền biết cô chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hất tóc chống hông thở dài một hơi, đưa tay lấy điện thoại trong túi ra, ấn ấn một hồi rồi đưa đến trước mặt Lôi Hòa Nghi.
- Cung Huyền Thương...!lại lên trang nhất rồi?
- Hả!?
Lôi Hòa Nghi hiếu kỳ cầm lấy điện thoại, không nghĩ đến tin tức đầu trang lại là scandal hẹn hò của Cung Huyền Thương.
Chỉ thấy bức ảnh được phóng viên chụp trông rất mờ ám.
Nơi trong ảnh hình như là một bữa tiệc tối đang diễn ra, Cung Huyền Thương đang ung dung cầm ly rượu, bên cạnh là một mỹ nữ phương Tây xinh đẹp quyến rũ, phong tình vạn chủng dựa sát vào tay anh, cả người như muốn dán lên cơ thể Cung Huyền Thương không buông, vẻ mặt e thẹn còn Cung Huyền Thương vì cúi đầu nên không nhìn rõ cảm xúc.
Bức ảnh nhìn như chụp lén nhưng lại canh rất đúng góc độ.
Sau đó lại là một tấm ảnh hai người dìu nhau đi vào khách sạn, cử chỉ thân mật, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng căn cứ vào y phục và vóc dáng có thể khẳng định là cô gái kia và Cung Huyền Thương.
Lôi Hòa Nghi thoáng nhíu mày sau đó nhìn kỹ tin tức,