Hứa Bạch vì ẩu đả đánh nhau, bị tạm giữ tại đồn công an.
Nguyên nhân là thời điểm cậu và ba khuyên tranh chấp ở cửa bị người ở hộ kế bên nhìn thấy. Hộ kế bên bị tạp âm ầm ĩ làm phiền nên vẫn luôn để ý nhà ồn ào này, thấy Hứa Bạch đã vào trong được một lúc lâu, sợ xảy ra chuyện bèn báo cảnh sát.
Cảnh sát tới rất nhanh,phát hiện năm thanh niên say rượu và một con chồn ở lầu mười hai.
Vốn dĩ Hứa Bạch đã xuống lầu, có thể tránh được. Nhưng cậu nghĩ tới ba khuyên hóa hình gà mờ kia, sợ xảy ra phiền toái lớn, đành đua với cảnh sát, trước một bước chạy lên lầu, hy vọng có thể che giấu được.
Nhưng cậu không ngờ khi ba khuyên nghe thấy cảnh sát tới liền bị khuyết tật hóa hình, không hoàn toàn biến thành người được bèn đơn giản trực tiếp biến về nguyên hình. Gã tự cho là thông minh, nhưng đã quên là chồn là động vật được quốc gia bảo vệ cấp hai.
Hứa Bạch cứ thế mà vào cục cảnh sát, cũng may cậu lanh trí, trước khi chạy lên lầu đã đặt một thuật che mắt trên mặt.
Người duy nhất tránh được là Cố Tri, anh còn nhớ thương cái lẩu trên bếp điện từ. Ttấy Hứa Bạch đã an toàn đáp đất thì vội vội vàng vàng về nhà, quả nhiên nồi lẩu đã cạn nước, mùi khét bốc lên.
Anh nhanh chóng dọn dẹp, luống cuống tay chân một lúc lâu mới xong, vừa ra khỏi cửa đã thấy Hứa Bạch bị bắt đi.
Cố Tri ngơ ngác nhìn xe cảnh sát gào thét lao đi, nghĩ thầm: Đúng là một đêm chấn động lòng người.
Nửa giờ sau, Cố Tri lần thứ hai sững sờ ở cục cảnh sát. Anh tưởng tới để bảo lãnh Hứa Bạch ra, hôm sau Hứa Bạch còn phải đóng phim, hơn nữa nếu có người biết ảnh đế bị bắt vào cục cảnh sát, cảnh tượng đó chắc tưng bừng náo nhiệt lắm.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Cố Tri nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, rất muốn hỏi một câu ——– người anh em này, cậu là ai vậy?
“Cậu không chuẩn bị giấy tờ giả hả?” Cố Tri nhỏ giọng hỏi.
“Em là một lương dân.” Hứa Bạch nghiêm trang tự thuật.
“Vậy hồi nãy cậu nói với cảnh sát thế nào?
“Nói em tên Cố Bạch, giấy tờ tùy thân mất rồi.”
Đừng tùy tiện mượn họ của anh chứ.
“Cố tiên sinh?” Nữ cảnh sát đi rót nước đã trở lại.
Cố Tri ngồi xuống trong vẻ tâm sự nặng nề, nghe nữ cảnh sát ôn hòa tiếp tục hỏi: “Anh nói anh và bạn mình ở nhà ăn lẩu, bởi vì trên lầu quá ồn mới đi lên nói chuyện với người ta, lúc này chỉ là xung đột nhỏ thôi phải không?”
Cố Tri gật đầu, “Ở nhà tôi còn nồi lẩu bị cháy, mọi người có thể kiểm tra.”
“Đừng lo lắng, anh là người của công chúng, chúng tôi tin anh sẽ không nói dối. Còn phải cảm ơn các anh giúp chúng tôi giải cứu con vật được quốc gia bảo hộ cấp hai kia, nếu không có chuyện đêm nay, chắc con chồn đáng thương đã bị lột da rồi.”
Không không không, không cần cảm ơn chúng tôi, con chồn kia cũng không đáng thương đâu.
Còn nữa, bây giờ tôi cũng rất muốn lột da nó, cảm ơn.
Hứa Bạch tích cực cầu cứu Chu Tử Nghị, người đại diện đại nhân chắc chắn sẽ có cách. Chu Tử Nghị ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, “Con chồn đó đâu? Coi chừng nó, chờ anh lại, lễ trao giải lần sau cậu khoác áo lông chồn đi.”
Hứa Bạch ngắt cuộc gọi, nhìn con chồn bằng ánh mắt sâu kín.
Chồn ta đang nỗ lực làm bộ mình chỉ là con chồn bình thường, nhìn nhân loại vô tri tỏ vẻ khiếp sợ với ba cái khuyên trên lỗ tai gã, càng lên án mạnh mẽ bọn săn trộm tàn nhẫn, ác độc xỏ ba cái khuyên cho chồn ta.
Chồn ta phát rồ: Các người thì biết gì, cái này là thời thượng! Là fashion!
Nhận được ánh mắt sâu kín từ Hứa Bạch, gã thấy mình sắp tiêu đời. Trong cục cảnh sát không lớn này, ít nhất có sáu bảy người muốn lột da chồn. Mà đám cảnh sát này ngày mai sẽ đưa gã tới cục lâm nghiệp, người ở dó có khả năng sẽ đưa gã tới vườn bách thú hoặc phóng sinh.
Có hai trường hợp sẽ phát sinh.
Một, gã sẽ tự nghĩ cách chạy khỏi vườn bách thú.
Hai, dùng trạng thái không di động, không tiền mặt, không quần áo, hai chân cuốc bộ trở về Bắc Kinh.
Đương nhiên, người tên Cố Bạch đang nhìn chằm chằm gã có lẽ sẽ chặn đường chẻ đôi gã ra.
Gã oan uổng quá! Gã bị ép buộc! Trời xanh ơi! Thánh thần ơi! Ai nói cho gã biết vì sao lại thành ra thế này?! Gã còn chưa chơi bời lêu lỏng đủ nữa!
Một cảnh sát trẻ đi ngang qua vỗ vỗ vai Hứa Bạch, đưa cho cậu ly nước ấm, an ủi: “Mặt mày đừng đau khổ thế, anh cũng không phạm lỗi lớn, sẽ được thả nhanh thôi.”
Đó là cậu không thấy được khuôn mặt thật của anh đây, hù chết cậu cho coi.
Hứa Bạch cảm ơn đối phương, nói trong lòng không lo lắng là giả. Bình tĩnh nghĩ lại thì chuyện chưa tới nỗi nào, có điều cậu cam đoan chút nữa Chu Tử Nghị tới đây chắc chắn sẽ lột da cậu.
Chỉ là cậu không ngờ được, còn chưa thấy bóng dáng Chu Tử Nghị, Phó Tây Đường đã tới tới một bước.
Kim đồng hồ vừa điểm mười giờ, cục cảnh sát thưa thớt vài nhân viên trực ban và can phạm Hứa Bạch bị bắt vào đây. Bốn phía an tĩnh, trong không khí oi bức của đầu hạ chảy xuôi một tia bức bối, nhưng ở nơi đặc thù như cục cảnh sát, lại sinh ra thêm một loại nóng nảy đè nơi tim phổi.
Ghế cứng lạnh lẽo, không khí ngừng trệ.
Khó có được dịp thế này, khiến Hứa Bạch nhịn không được muốn đăng weibo, khiến Cố Tri nhịn không được muốn ngâm nga ca khúc mới.
“Bài mới của anh hát cho tối nay rất hợp.” Cố Tri nói.
“Nó tên gì?
“ , muốn nghe thử không?”
“Còn chưa phát hành mà, được không đó?”
“Đây là cục cảnh sát, pháp luật sẽ bảo vệ quyền tác giả cho anh.”
Giọng Cố Tri nhàn nhạt, vẫn bộ dáng “Thích làm gì thì làm ông không care”. Hứa Bạch cười cười, điều chỉnh lại dáng ngồi, nghe âm thanh trầm thấp mang theo lười biếng của Cố Tri vang lên bên tai.
“Người nói thế gian bao lớn, chứa đựng bao trăn trở
Vô số gặp gỡ đều chỉ là vui đùa
Người nói lòng người bao sâu, chất chồng bao mong đợi
Trăm ngàn câu chữ tựa biến thể dối gian
Đôi tay này bỗng nổi lên vảy giáp
Cởi bỏ lớp da phơi xương trắng mĩ miều
Chuyện xưa dai dẳng chưa hồi kết
Cô gái ngang qua chợt dừng bước đợi nghe
Này yêu ma quỷ quái
Nhân thế thăng trầm
Này tức giận cười đùa
Thật giả ai hay
……”
Giọng hát của Cố Tri lạnh lẽo như nước, lại như làn gió nơi phố sá không người giữa đêm khuya tăm tối, hòa với chút tưng bừng không biết tỏa từ quán ăn khuya nào gần đó.
Dần dần, tiếng ca như lời than nhẹ quanh quẩn trong cục cảnh sát, mọi người đều an tĩnh lại lắng nghe.
Đây chính là hình ảnh phản chiếu trong mắt Phó Tây Đường khi anh tới.
Thanh niên bị bắt vào cục vốn nên nôn nóng bất an, giờ lại nửa híp mắt thản nhiên thả lỏng trên băng ghế, hai tay khoanh lại, ngón tay thon dài thi thoảng gõ nhịp theo tiếng ca.
Người khác tới cục cảnh sát là bị kiện, cậu tới lại cứ như dạo phố ngắm