Cũng may Hứa Bạch không phải yêu quái háo sắc, cơn hoảng hốt qua đi, cậu vội vàng đuổi theo người đàn ông kia, “Xin hỏi anh là ai?”
Người nọ cũng không phản ứng lại cậu, anh dừng trước căn nhà, ánh mắt cẩn thận miêu tả mái ngói phủ đầy vết tích thời gian, còn có song cửa sổ phảng phất như cất chứa trăm năm khói lửa, nắng nhạt rơi trên gò má anh, làm cả người anh thoáng chút đã trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Trời sau cơn mưa, cánh hoa hải đường rơi đầy mặt đất, đẹp đẽ mà đau thương.
Hết thảy trước mắt tựa một bức tranh, là kiểu tranh chỉ tồn tại trong kẽ hở thời gian, khiến Hứa Bạch luyến tiếc phá vỡ khoảnh khắc này.
Một thiếu niên ước chừng mười ba mười bốn tuổi mặc tây trang vội vã đẩy cửa sắt chạy tới, vừa chạy vừa kêu lên: “Tiên sinh đợi tôi với!”
Trong lòng Hứa Bạch dấy lên một suy đoán, cậu bước tới ngăn cản cậu bé lại, thân thiện hỏi: “Chào cậu, nơi này là nhà riêng, không cho phép người ngoài tự tiện xông vào. Xin hỏi các vị đây là…”
Thiếu niên có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, mái tóc nhạt màu hơi xoăn, hai bên mũi lấm tấm một hàng tàn nhang nho nhỏ đáng yêu. Cậu bé chớp chớp mắt: “Nơi này là nhà của tiên sinh nhà tôi đó. Căn này và căn cách vách đều của tiên sinh cả!”
Quả nhiên là vậy.
Hứa Bạch quay đầu nhìn người đàn ông kia, người này là Đại lão bản sau màn trong truyền thuyết? Đúng là giá trị nhan sắc nghiền ép toàn bộ công ty nha.
“Anh chính là đại minh tinh đang đóng phim trong căn nhà này sao?” Thiếu niên bỗng nhiên tỏ ra rất hiếu kỳ đối với Hứa Bạch, nhìn cậu từ trên xuống dưới lại từ trái qua phải một lượt, sau đó đưa ra kết luận: “Anh không đẹp bằng tiên sinh nhà tôi, aiiii.”
Hứa Bạch: “…” Làm người thực ra không cần quá thành thật như vậy đâu thiếu niên à.
“A Yên, không được vô lễ”. Người đàn ông kia quay đầu lại nói, ngữ khí nghiêm khắc.
Thiếu niên gọi là A Yên thè lưỡi, thành thành thật thật nói với Hứa Bạch câu “Thật xin lỗi”, chỉ là trong nháy mắt cậu bé lại vô tâm vô phế cười rộ lên, lúc gần đi còn phất phất tay với Hứa Bạch.
Bọn họ từ bên kia cửa sắt tới, lại thông qua đó trở về, giống như chỉ đơn thuần ghé qua nhìn nơi này một cái. Mà người đàn ông kia ngoại trừ câu “Xin nhường đường” lúc ban đầu thì chưa từng nói thêm lời nào với Hứa Bạch.
Người đẹp thì có quyền cá tính vậy, Hứa Bạch bình tĩnh hòa nhã mà nghĩ.
Trên xe về nhà, Hứa Bạch tự hỏi có cần báo cho Chu Tử Nghị chuyện hôm nay gặp Đại lão bản không, cuối cùng vẫn bỏ qua không nhắc tới. Người kín tiếng khiêm tốn, không dễ tiếp cận như Đại lão bản chắc chắn không thích người khác vin vào móc nối quan hệ.
Cậu đâu cần tự chuốc lấy mất mặt.
Nhưng Khương Sinh thì cực kỳ tò mò với hai người chỉ gặp mặt thoáng qua kia. Hứa Bạch không nói cho cậu ta biết đó là Đại lão bản, dù sao đoàn phim cũng là nơi không giữ được bí mật, lỡ như rước lấy phiền phức thì gay go.
Khương Sinh cũng chỉ tập trung chú ý được ba phút, chốc lát sau đã nghĩ tới chuyện khác, thừa lúc chờ đèn đỏ gửi một bài viết qua cho Hứa Bạch.
Hứa Bạch vừa nhấn mở thì thấy ————- Đại hội sắc đẹp Yêu giới.
Cái quỷ gì đây?
Hứa Bạch vừa lướt đọc vừa nghe Khương Sinh nói: “Ông chủ cửa hiệu cắt tóc Quân Quân nói đây là theo xu hướng của thời đại, điều tiết không khí khẩn trương của thế hệ lão yêu quái, thuận tiện quảng cáo cho hiệu cắt tóc của ông ấy luôn. Nhưng danh sách đề cử không có tên của anh Hứa, không công bằng! Em khiếu nại với ông ta, anh biết ông ta trả lời em thế nào không? Ông ta dám nói tiểu yêu quái sinh sau thời điểm kiến quốc thì không được đề tên!”
Sinh sau thời điểm kiến quốc thì không được đề cử? Đây lại là cái quỷ gì?
“Đây là kỳ thị trắng trợn!”
Âm thanh còi xe trong giờ cao điểm hết đợt này tới đợt khác cùng tiếng lên án của Khương Sinh trùng điệp truyền vào tai Hứa Bạch, cậu kéo thẳng xuống cuối danh sách, thấy được một cái tên — Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường? Đại yêu quái à?
Cậu lại kéo xuống chút nữa, không thấy ảnh chụp của Phó Tây Đường. Thông tin giới thiệu yêu quái được đề cử đều có ảnh chụp, nhưng Phó Tây Đường này không có.
Nhìn tới phần tóm tắt —- Yêu giới nhất chi hoa, nhân gian mười dặm hương.
Lại kéo xuống nữa, Hứa Bạch muốn xem có người nào đăng ảnh trong bình luận không, kết quả vừa lướt qua đã thấy một bình luận —-
Ông nội của mi đây: Đến cả Hứa Tiên cũng phải khiếp sợ! Phó tiên sinh bỏ xa Hứa Bạch tiểu xà yêu mười con phố! Hứa Bạch chết tươi! Mặt mũi Tây hồ bị mày làm mất sạch! Đập đầu vào hồ tự sát đi Hứa Bạch!
Hứa Bạch nhận ra ID này, là con rùa đánh nhau với cậu trong Tây hồ hồi cậu còn nhỏ, là anti fan chính hiệu số một của Hứa Bạch ở yêu giới. Con rùa sống ngàn năm, tự xưng ông nội nhà người ta cũng không phải không có lý.
Đáng tiếc, nhiều năm qua anh ta cũng chỉ nói đi nói lại vài câu này, chẳng có chút sáng tạo, lần sau về quê cậu sẽ đưa cho anh ta một quyển từ điển Tân Hoa.
À quên, “Từ điển Tân Hoa” đã đưa rồi, vậy thì đưa sách mới được đại ma vương biên tập “Yêu giới ba ngàn từ vựng” đi.
Hứa Bạch ôn hòa nhã nhặn nghĩ: mình đúng là một yêu thiện lương.
Rất nhanh xe đã dừng lại trước cổng khu nhà, lúc xuống xe Hứa Bạch đột nhiên lại hỏi Khương Sinh: “Tiểu Khương, nhìn anh đẹp trai không?”
“Hả?” Khương Sinh sửng sốt, theo bản năng nhìn kính chiếu hậu. Bên trong phản chiếu một người đàn ông tóc ngắn sạch sẽ khoan khái, tuy bị kính râm lớn che khuất non nửa khuôn mặt, nhưng mày kiếm lưu loát, chiếc mũi anh tuấn đều lộ ra. Sườn cằm căng chặt càng thêm phần gợi cảm.
Khí chất sạch sẽ lại không kém phần gợi cảm, đây là nguyên nhân chính Hứa Bạch được vô số người hâm mộ ưu ái.
“Đẹp trai!” Khương Sinh khẳng định, lại cảm thấy Hứa Bạch có vẻ không hứng thú với câu trả lời cho lắm.
Nhìn theo cho tới khi Hứa Bạch đã khuất bóng, Khương Sinh lập tức khẩn cấp nhắn tin cho Chu Tử Nghị.
Củ gừng tươi mới: Đại ca! Anh Hứa thế mà lại hoài nghi nhan sắc của mình!
Chu Tử Nghị: Ai dám lên tiếng nhận mình đẹp hơn cậu ta?
Củ gừng tươi mới: Phó Tây Đường!
Chu Tử Nghị: Người mới?
Củ gừng tươi mới: Là một lão yêu quái!
Ngay sau đó Khương Sinh cũng gửi bài viết kia cho Chu Tử Nghị. Chu Tử Nghị xem một lúc, bỗng dưng thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chu Tử Nghị: Từ từ, anh bỗng thấy cái tên này có chút quen mắt.
Chu Tử Nghị tắt khung trò chuyện với Khương Sinh, lại nhấn mở thông báo công tác Diệp Đại thiếu gửi. Nội dung đại khái là —- Đại lão bản đã về nước, ngụ tại nhà số 10 phố Bắc, sát vách phim trường.