Buổi tối đầu hạ, nơi cửa kính nửa mở, gió đêm phe phẩy mành lụa trắng tựa cái như chạm khẽ mềm mại giữa tình nhân.
Thanh niên ngồi bên cửa sổ hơi hơi nghiêng đầu chú tâm vào quyển sách, mành lụa mỏng chốc chốc lại đảo qua bờ vai cậu, cậu hẵng còn nhập tâm đắm chìm trong thế giới của mình.
Bỗng dưng, một cơn gió thoảng qua nhẹ nhàng nâng mành lụa che khuất tầm mắt cậu.
Cậu chàng như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngoái đầu nhìn lại, ảnh ngược vầng trăng treo cao giữa nền trời thăm thẳm in vào đôi mắt sáng trong.
Phó Tây Đường tạm đặt cho bức tranh trước mắt này là .
Mà giờ khắc này trong lòng Hứa Bạch lại biên đôi dòng khác ——— gió đêm thổi tung hết cả đầu tóc, cái giá của trang bức yêu không hề nhỏ. (Giả vờ, cố tình ra vẻ)
Một chân cậu co lại đặt lên ghế, tận trách diễn hình tượng nam thanh niên văn nghệ cô đơn trong đêm hạ. Đương nhiên, so với hình tượng của cậu thì cũng không khác bao nhiêu, chỉ là so ra thì cậu lười nhác hơn một chút, cũng không cô độc tới như vậy.
Hứa Bạch có niềm tin vững chắc, trên thế giới này nếu có thứ thắng được cô độc, đó chính là lười.
Nghĩ nghĩ, Hứa Bạch thật sự thất thần, nhìn trời đêm như đi vào cõi thần tiên.
Bỗng nhiên, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đóng lại. Gió ngừng thổi, mành lụa cũng yên tĩnh không lay động.
Hứa Bạch thu hồi tầm mắt, nhìn Phó Tây Đường đã đứng trước mặt, đưa một ngón tay khẽ chạm lên mặt cậu, “Mặt cậu quá lạnh”
Một cái chạm nhẹ chỉ chớp mắt đã qua.
Hứa Bạch theo bản năng sờ sờ mặt mình hỏi lại: “Có à?”
Phó Tây Đường không đáp.
Hứa Bạch lại ngửa đầu hỏi anh: “Phó tiên sinh ơi, đêm mai là tiệc tất niên của Tứ Hải, anh có đến không?”
“Ngày mai tôi định tới thăm Thương Tứ” Phó Tây Đường hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“À, như vậy sao” Hứa Bạch cam chịu sự thật anh không có ý định đi. Nếu anh tới chỗ Thương Tứ, chắc chắc có liên quan tới chuyện hạt giống hoa, so sánh với nhau, tiệc tất niên tự nhiên không đáng nhắc tới.
Huống chi Phó tiên sinh cũng không mấy yêu thích náo nhiệt.
“Ngày mai tôi không về ăn cơm chiều, nhưng đảm bảo sẽ về trước giờ đóng cửa” Hứa Bạch tươi cười đảm bảo với Phó Tây Đường, quay đầu nhìn đồng hồ rồi đứng dậy về phòng đi ngủ.
Kết quả vừa cúi đầu —— sao chỉ còn một chiếc dép vậy?
Vừa nãy cậu gác chân lên ghế, tất nhiên không mang dép, nhưng giờ dép chạy đâu rồi?
Hứa Bạch ngẩn người, nhìn quanh một vòng cũng không tìm thấy. Thế là Phó Tây Đường khom lưng, lấy chiếc dép lê bị mất ra từ dưới ghế dựa.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối như vậy, “Xỏ vào đi”
Hứa Bạch nhân lúc Phó Tây Đường không chú ý nheo nheo mắt lại —— anh cố ý phải không? Chắc chắn là cố ý rồi?
Tới phòng sách nhiều ngày như vậy, Hứa Bạch có loại ảo giác tâm trạng mình như cưỡi mây lướt gió. Coca trong lòng không ngừng tách tách sủi bọt, hơi gas thoát ra hết, chỉ còn lại dư vị ngọt ngào.
Rõ ràng là cậu cố tình tới trêu chọc Phó Tây Đường, kết quả trêu người không thành lại còn bị ghẹo lại.
Thí dụ như khi Phó Tây Đường tự tay mài dũa linh kiện, Hứa Bạch kìm nén không nổi thò lại gần xem cho kỹ, ngẫu nhiên vàit lần, anh sẽ để Hứa Bạch ngồi vào chỗ của mình, cầm tay dạy cậu làm.
Đầu ngón tay bọn họ nhẹ nhàng đụng vào nhau, Hứa Bạch bối rối, có khi không cẩn thận lại cọ trúng ngực anh. Cứ như mấy thiếu niên thanh xuân phơi phới đùa giỡn với nhau, trong lúc lơ đãng cách áo sơ mi, chạm vào làn da đối phương.
Nhiệt độ không khí tăng cao, bao nhiêu gió ùa vào cửa sổ cũng không tản nhiệt nổi.
“Ba ba ba ba……” Bốn phía như nổi lên mùi hương nhàn nhạt, Tựa mùi hương thấp thoáng mà mê hoặc vào khoảnh khắc rượu được rót ra chạm vào thành ly thủy tinh. Lại tựa muôn sắc cánh hoa xoay tròn trong làn nước tản ra hương nồng nàn mà thanh nhã.
Lại thí dụ như một lần Hứa Bạch vô ý làm rơi miếng trái cây lên người, tìm khắp phòng sách cũng không có lấy một tờ khăn giấy —— bởi Phó Tây Đường căn bản không cần tới loại đồ chơi này.
Anh đưa khăn tay của mình cho Hứa Bạch mượn.
Khăn tay của anh chưa từng cho ai chạm vào.
Đủ loại chuyện tương tự như đèn kéo quân thoáng hiện lên trong lòng Hứa Bạch. Cho dù Hứa Bạch vốn dĩ không có ý gì, hiện tại cũng rất muốn có.
Cậu đi dép lê vào, lúc đứng lên còn cố ý chống bả vai Phó Tây Đường. Chờ khi hai người đều đứng thẳng, Hứa Bạch cười cười, “Phó tiên sinh ngủ ngon nhé”
Chúc anh mơ thấy em.
Phó Tây Đường có mơ thấy cậu không, Hứa Bạch không xác định, nhưng cậu đã mơ thấy Phó Tây Đường. Hai người bọn họ, cứ rối rắm mãi, lần quần không thoát khỏi vấn đề y hệt như lúc The Titanic đâm phải băng ngầm sắp đắm tàu.
Hứa Bạch tỉnh lại chỉ thắc mắc không biết mình ở trong mộng có bị ngốc không, cậu là một con rắn đó, có con rắn nào chết đuối chưa?
Lúc đó không phải mình nên trổ hết tài năng anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Bệnh quá đi.
Ban ngày, Hứa Bạch cứ theo lẽ thường đóng phim. Đến bốn giờ chiều, Chu Tử Nghị tới đón cậu đi sửa soạn. Stylist Tony còn trêu chọc Hứa Bạch nói cậu mà còn không tới, anh ấy sắp thất nghiệp luôn rồi.
Hứa Bạch cười cười đùa giỡn với anh, Chu Tử Nghị đứng bên cạnh đẩy mắt kính viền vàng đầy quỷ súc, kèm theo tạo hình như ông chủ cuồng công việc, sát thương nhân đôi
“Tóc của cậu ấy làm loại nhuộm một lần ấy, hơi hơi bạc chút là được”
“Yup. Kín đáo xa hoa, tinh xảo và rock and roll!”
“Tây trang thì sao?”
“Bộ lần trước cho cậu xem?”
“Bộ cực kỳ gay đó hả?”
“Chính xác, gay nhất đêm nay.”
Hai thẳng nam sắt thép nhìn nhau cười, ăn ý đạt thành quyết định nhanh chóng.
Hứa Bạch: “………..”
Tony: “Anh gay thật”
Hứa Bạch: “……… Em biết”
Trùng hợp ghê em cũng vậy.
Cuối cùng, Hứa Bạch cố gắng hết sức, đem cả “Giải nghệ” ra uy hiếp, rốt cuộc thoát khỏi bộ tây trang chiết eo thêu thùa lẳng lơ kia, thay bằng một bộ màu đen vừa người. Tuy bộ này không có thiết kế phá cách khác người, nhưng cũng là nhãn hiệu quốc tế hàng đầu, mỗi một đường cắt đều khẳng định được đẳng cấp lẫn phụ trợ phô bày dáng người xinh đẹp của Hứa Bạch.
Nhưng Hứa Bạch vẫn giữ lựa chọn nhuộm bạc, chỉ nhuộm nhẹ, cũng không đến nỗi quá ngông nghênh.
Chỉ là khi tới hội trường, cậu biết mình sai rồi.
Tứ Hải tiền muôn bạc vạn, Diệp Viễn Tâm lại đam mê khoe khoang, bao toàn bộ đại sảnh huy hoàng lộng lẫy nhất khách sạn. Cường độ ánh