Hôm sau A Yên dậy rất sớm, ngốc hết cả người. Dây thường xuân em báo cho cậu hay cậu đã có thêm một chủ nhân mới, chính là người đàn ông đang sống tại khách phòng, đại minh tinh Hứa Bạch.
Giờ khắc này A Yên đứng dưới táng cây Mãn nguyệt, ngẩng đầu nhìn tán lá xum xuê phồn thịnh lẳng lặng tự hỏi ———- cậu chỉ ngủ một giấc mà thôi, sao tỉnh lại đã trời nghiêng đất lệch?
Lúc này, dây thường xuân em vỗ vỗ vai cậu, đưa qua một tuýp kem đánh răng và bàn chải.
A Yên mới nhớ ra mình chạy đi quá vội vàng, tới răng cũng quên đánh. Cậu ngơ ngác lấy bàn chải, ngơ ngác ngồi xổm dưới tàng cây, bắt đầu đánh răng, trái trái phải phải, máy móc lặp lại động tác.
Chốc lát sau, A Yên nhìn thấy tiên sinh nhà cậu xuống lầu đi thẳng vào phòng bếp.
A Yên bám vào cửa sổ xem, tiên sinh nhà cậu trước sau như một vẫn ưu nhã, ung dung thong thả, làm cơm sáng cũng là cảnh đẹp ý vui.
“Kêu em ấy thức dậy đi” Phó Tây Đường nhìn cậu nhóc một cái.
“Lập tức đi đây” A Yên lúc này mới có cảm giác tiên sinh nhà mình và Hứa Bạch thực sự ở bên nhau, ngậm bàn chải đánh răng vọt lên khách phòng trên lầu, mở cửa liền thấy ——– không xong rồi.
“Tiên sinh! Hứa Bạch hóa hình rồi!!!”
A Yên ở sân phơi hô to, vang vọng tới dây thường xuân anh ở cách vách cũng run lên.
Phó Tây Đường rất nhanh đã tắt lửa xuất hiện trước cửa phòng Hứa Bạch, ánh mắt đảo quanh một vòng, lại không thấy được bé bạch xànào, còn Hứa Bạch thì đang rầm rì nằm trên mặt đất.
“Làm sao vậy?” Phó Tây Đường bước nhanh qua, quỳ một gối xuống bế cậu lên.
“Không có gì, không sao, em chỉ không cẩn thận hiện nguyên hình lăn từ trên giường xuống thôi” Hứa Bạch vội vàng vịn Phó Tây Đường đứng dậy, cậu không muốn sáng sớm đã được ôm kiểu công chúa, A Yên còn ở đó kìa.
Đến nỗi vì sao hiện nguyên hình, cậu cũng không thể nói vì tối qua quá kích động, lại gặp giấc mơ không tiện miêu tả cho lắm mới biến trở về chân thân. Sáng sớm thức dậy nửa thân rắn đã treo lơ lửng ngoài giường, không thể không rớt xuống.
Phó Tây Đường lại không yên tâm, để cậu ngồi lên giường, trên dưới kiểm tra cẩn thận vài lần, “Thật sự không bị sao?”
Vừa rồi anh ôm Hứa Bạch, eo người này mềm như không xương cốt.
“Thật mà.” Hứa Bạch khuyên can mãi, đứng lên đi đi lại lại một lúc, chuyện này mới được bỏ qua. Cuối cùng cậu lấy cớ tắm rửa hỏa tốc đuổi Phó Tây Đường ra ngoài.
A Yên cầm bàn chải, đội quả đầu ổ gà đứng bên cạnh không chịu đi, hơi có chút ghét bỏ mà nói: “Người cũng lớn rồi, vậy mà rơi từ trên giường xuống? Có cần tôi dọn đồ đạc của anh qua phòng tiên sinh, để buổi tối ngài ấy trông chừng anh không?”
“Không cần!” Hứa Bạch nghiêm trang từ chối.
“Ai da ai da còn biết thẹn thùng kìa.” A Yên tiếp nhận việc Hứa Bạch trở thành tân chủ nhân rồi, thái độ chuyển biến cực nhanh, lập tức bật chế độ anh Yên trải ngàn tấm chiếu, như ông cụ non mà giáo dục, “Thẹn thùng gì chứ người trẻ tuổi, sớm muộn gì cậu cũng bị đè”
Hứa Bạch yên lặng xách A Yên ném ra khỏi cửa.
Bữa sáng là đồ ăn Trung Hoa truyền thống, đơn giản vì Hứa Bạch không thích cơm Tây. Nhưng ăn cháo thì không hợp uống cà phê, Hứa Bạch đang nghĩ chờ lát nữa pha một ly đem qua cách vách, Phó Tây Đường đã đưa ly giữ nhiệt cho cậu.
Hứa Bạch cầm lấy, lòng tràn đầy vui vẻ. Đến lúc Phó Tây Đường đưa cậu ra cửa, cậu không nhịn nổi, hôn lên má anh một cái.
“Em đi nhé” Tình cảnh này, quả thực giống anh chồng đi làm, chị vợ thâm tình đưa tiễn, mẹ nó quá kích thích.
Là Phó tiên sinh đó!
Trong lòng Hứa Bạch bùng cháy một ngọn lửa, cậu muốn nghiêm túc làm việc, chăm lo cho gia đình. Để Phó tiên sinh phụ trách đẹp đẹp đẹp, để Phó tiên sinh mua mua mua, nam tử hán đại trượng phu, nói là làm.
Vì thế nhân viên đoàn phim phát hiện, Hứa Bạch hôm nay hăng máu gà, cực kỳ ra sức đóng phim. Cũng không phải ngày thường cậu lười nhác, mà là trạng thái hôm nay phá lệ tốt, người cũng rất có tinh thần, nhìn ai cũng cười tủm tỉm.
Hiệp hội nghiên cứu và phát triển ma lạt năng số 09 phố Bắc lại nổi lên một tràng bình luận.
Mạc tiểu tiên nữ: Sao chị thấy hôm nay Hứa A Tiên hơi lạ, trên mạng còn ồn ào kia kìa, sao cậu ấy vui vẻ thế???
Thụy Bylica: Vì hôm qua hậu cung bạn toàn thắng sao?
Ái ai ai: Hôm qua team bạn quá mạnh mẽ, quét sạch ngàn quân nha! Một câu mị còn chưa kịp mắng xong, súng máy nhà người ta đã bùm bùm quét qua! Má ơi, mắng tới fan Chu Tề bắt đầu chuyển họng súng phất cờ hò reo cho chúng ta, quá trời rầm rộ luôn! Hiếm thấy trong đời nha!
Pháo Italy của ông nội mi đây: Fan Chu Tề đó giờ như đánh du kích.Không có đối thủ vĩnh hằng, chỉ có họng súng bốc khói. Mẹ nó, ông đây bị đạn lạc quất trúng, tối qua còn bày đặt anh em tốt với tui! Mẹ kiếp tụi nó!
Nhị doanh trưởng: Theo tin ngoài lề, lần này là Bách Đạt nâng Dương Hạo.
Mạc tiểu tiên nữ: Tin này ai cũng biết, cô có thể lạc hậu hơn nữa không?
Nhị doanh trưởng: Không phải do trước kia đồn đãi, giờ bị Diệp Đại thiếu nắm nhược điểm sao
Pháo Italy của ông nội mi đây: Tui cũng không biết, ông chủ Bách Đạt dám một mình quyết đấu Diệp Đại thiếu? Chó điên vậy trăm phần chết chắc
Mạc tiểu tiên nữ: Theo nguồn cực kỳ đáng tin cậy, Chu Tề nguyên bản là người Bách Đạt nhìn trúng, bị Diệp Đại thiếu nẫng tay trên. Dương Hạo đi ra từ Tứ Hải liền đẩy anh ta lên võ đài, thích hợp quá rồi còn gì.
Sao sao sao sao sao: Chu Tề bị mắng cũng đâu hoàn toàn oan uổng, hồng nhan họa thủy hàng thật mà, hại nước hại dân aiiiii.
Khai quật sư Triệu thiếu nữ: Đm, bỗng dưng não bổ………..
Pháo Italy của ông nội mi đây: ……………..
Nhị doanh trưởng: …………………….
Khương Sinh nằm vùng xem đề tài từ Hứa A Tiên tới việc có chuyện xưa khó nói với hồng nhan họa thủy Chu Tề, cắn ngón tay nhịn xuống không chen vào.
Cậu gấp quá rồi, ngồi yên không được nữa, làm một người biết rõ toàn bộ sự thật, cậu nghẹn tới cực kỳ vất vả.
“Anh Hứa.” Cậu nhìn Hứa Bạch đang đọc kịch bản bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Anh và Đại lão bản thật sự ở bên nhau sao?”
Hứa Bạch gật đầu: ‘Đúng vậy.”
Khương Sinh đã hỏi ba lần rồi, thoạt nhìn vẫn