Ban đêm, hai bóng đen lén lút chuồn khỏi khách sạn, một lớn một nhỏ mang khẩu trang đội mũ, lặng yên không tiếng động lẫn vào màn đêm.
“Tôi nói này, cậu không có siêu năng lực dịch chuyển tức thời như Phó tiên sinh sao?” Hứa Bạch nhỏ giọng hỏi.
“Thật ngại quá nhưng không có ha, muốn tôi cho cậu một trảo không?” A Yên mặt không biểu cảm giơ tay lên.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Hứa Bạch móc một xâu chìa khóa trong túi ra, “Tôi đã sớm chuẩn bị.”
Sáng sớm Hứa Bạch bảo Khương Sinh thuê một chiếc xe van không thu hút lại có vẻ đã chinh chiến qua rất nhiều năm, hai người thuận lợi tìm được xe trong bãi đỗ, đánh xe hướng về nơi muốn đến.
Nửa giờ sau, Hứa Bạch ngừng xe ở chỗ khuất gần một tiểu khu rồi kêu A Yên xuống xe.
Bảo vệ ở cửa tiểu khu đã ngủ gật, nhưng hai người vẫn đề cao cảnh giác, để tránh camera bèn chọn trèo tường.
A Yên nhìn động tác thuần thục như nước chảy mây trôi của Hứa Bạch, không khỏi rửa mắt mà nhìn lại cậu, “Tiểu bảo bối, chức nghiệp chính của anh là diễn viên thật sao?”
Hứa Bạch đáp: “Tôi đã tới điều tra địa hình trước, cái này gọi là lo trước khỏi họa.”
A Yên: “Tứ gia nói cho anh biết người ở nơi này à?”
“Đúng vậy.”
“Nếu xảy ra chuyện gì cứ để Tứ gia gánh nồi, có nghe không, anh Yên của anh đã lớn tuổi muốn thoái ẩn giang hồ.”
Đương nói chuyện, hai người đã tiến vào tiểu khu. Lúc này là chín giờ rưỡi tối, phần lớn người cao tuổi đã vào giấc, nhưng trong tiểu khu vẫn còn người trẻ đang tản bộ, thậm chí có vài người hớn hở chuẩn bị ra ngoài ăn khuya.
Hứa Bạch và A Yên có thể so với đặc vụ, hành động chuyên nghiệp tiêu chuẩn, thuận lợi tiếp cận dưới lầu nơi mục tiêu cư trú.
A Yên hỏi: “Nhìn tiểu khu này xập xệ quá, anh chắc chắn mình không tìm nhầm nơi chứ?”
Hứa Bạch lắc đầu, “Chính xác là chỗ này, nhà bọn họ đã đổi họ, giờ không còn theo họ Ái Tân Giác La nữa, mà là họ An. Điều kiện gia đình bình thường, hơn nữa trong nhà tổng cộng cũng chỉ có hai mẹ con. Người mẹ tên Đinh Vũ, là một người dân lao động bình thường, người con trai tên An Bình, còn đang học cấp hai, nhìn cũng lớn tầm tầm như cậu.”
“Chỉ hai người? Những người khác đâu?” A Yên nghe mà bất ngờ.
“Nghe nói đều đã qua đời.” Hứa Bạch đáp.
Qua đời?
A Yên nhăn nhăn mày, mấy năm nay cậu nhóc theo tiên sinh ra nước ngoài, quả thật không để ý đến tình hình nhà này, hiện giờ nhìn lại, dường như bọn họ sống cũng không mấy khá giả.
Cậu nhóc vừa suy nghĩ lại mấy chuyện này vừa dẫn đầu bước vào tòa nhà, đi lên lầu sáu theo lời Hứa Bạch.
Một khu nhà lầu cũ giữa thị thành nhỏ nên không trang bị thang máy. A Yên đưa tay chống tường bước lên bậc thang, trên mặt là vẻ nghiêm túc xưa này chưa từng có.
Hứa Bạch theo ở đằng sau, không lên tiếng quấy rầy. Thẳng đến khi bước lên tầng năm, A Yên bỗng dừng lại ngẩng đầu lên nhìn phía trên lầu.
“Chuyện gì thế?” Hứa Bạch nhỏ giọng hỏi.
“Tôi không cảm ứng được bất kỳ dấu vết nào của vu thuật.” A Yên thả tay lại vào trong túi.
“Vu thuật?”
“Nhân loại thích dùng mấy loại yêu pháp gọi là vu cổ chi thuật, kỳ thực chính là đạo pháp tà môn. Bọn họ bỏ qua phương thức tu luyện tự nhiên, lại mạnh mẽ hấp thu vào cơ thể những lực lượng vốn không nên thuộc về mình, thông thường loại người này đều rơi vào phản phệ.”
Mời tìm hiểu về vu, cổ, vu thuật tại đây và đây.
Phản phệ: Thú mạnh cắn người gọi là phệ, vì thế nếu mình làm gì người khác rồi lại bị người ta đáp trả lại gọi là phản phệ 反噬. (Từ điển Trần Văn Chánh)
Giải thích nghiêm túc của A Yên có vẻ cực kỳ đáng tin, cậu nhóc nhíu nhíu mày, trong mắt ngẫu nhiên lóe lên vài tia sáng, lại không vội lên tầng sáu tìm hiểu.
Hứa Bạch hơi nghi hoặc, “Cậu hoài nghi có người họ An tu tập yêu pháp ở đây?”
A Yên nhún nhún vai, “Là một suy đoán thôi, chỉ còn lại mỗi cô nhi quả phụ thì quá khả nghi.”
“Vậy tại sao năm đó các người phóng thích bọn họ?” Nếu nguồn căn sự việc nằm ở nhà họ An thì cho dù Bối lặc gia kia đã đền tội, nếu còn người sẽ còn yêu pháp, cũng không nên thả hổ về rừng chứ. Hứa Bạch không cho rằng bạn trai mình là một nhân vật thánh phụ gì.
A Yên thở dài, ‘Chuyện này nói ra thì dài lắm. Tóm lại là con trai của Bối lặc gia kia cũng rất đáng thương, một đứa trẻ mười mấy tuổi vừa mới vất vả nhặt về được cái mạng từ tay cha mình, người lại chưa từng tạo nghiệt gì, đâu thể chỉ vì chuyện có khả năng xảy ra mà giết chết nó. Không giết phụ nữ và trẻ em vô tội là quy củ giang hồ.”
A Yên lại liếc mắt lên lầu, “Tôi lên cho, anh ở đây canh chừng.”
Lời vừa dứt A Yên đã lắc mình biến trở về nguyên hình ——- một con sóc đuôi to xẹt cái đã đến trên lầu. Nó gõ cửa, sau đó ghé sát lên cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
Hứa Bạch nhìn nó vung vung cái đuôi to đỏ đậm phía sau, qua vài giây lại gõ gõ cửa rồi trốn sau tường.
“Cùm cụp.” Cửa mở, bóng dáng A Yên chợt lóe đã lách vào phòng.
Hứa Bạch lúc này lại bước xuống lầu, vừa đi vừa nói thầm, “Chẳng lẽ là mình nhớ nhầm tầng rồi, không đúng rồi………. Sao lại thế này……..”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, người ở cửa nghe xong còn nán lại chốc lát rồi đóng cửa vào trong.
“Cùm cụp.” Âm thanh mở khóa vang lên lần nữa, Hứa Bạch dừng lại, lặng lẽ đi lòng vòng.
Cùng lúc đó, A Yên vào phòng liền trốn dưới sofa, đào đào đào trong cái đuôi to ra chiếc di động, hạt pha lê, túi bánh gấu bày đầy đất, rốt cuộc tìm được máy dò tìm Hứa Bạch đưa.
Chiếc máy này được Phó Tây Đường đặc biệt chế tạo để tìm hạt giống hoa, bị Hứa Bạch lén đem khỏi nhà. Nên mới nói, A Yên chắc chắn tiểu bảo bối tâm cơ này sớm đã dự mưu, nếu không sao có thể chuẩn bị chu đáo tới vậy.
Cái gọi là máy dò tìm chính xác là một côn kim loại, mặt trên phủ một lớp hợp kim hiện đại rất giống gậy tiên nữ, biến lớn biến nhỏ biến xinh đẹp.
Một món đồ chơi phép thuật
A Yên cảm thấy thẩm mỹ của tiên sinh trước kia nay đã chuyển thành một loại say mê độc đáo khác, hoặc là nói, từ ngày ngài và Hứa Bạch ở bên nhau, phong cách cả người cứ sai sai thế nào ấy.
A Yên rót pháp lực vào, máy dò xét bắt đầu phát ra ánh sáng