Hứa Bạch nghe A Yên thuật lại toàn bộ chuyện xưa xong cũng không nhận xét gì. Suy cho cùng cậu chỉ là kẻ hậu thế nghe lại câu chuyện của nhiều năm về trước mà thôi, thật sự không có tư cách để dõng dạc bình luận phán xét điều gì.
Cậu nhớ lần trước Khư Lê đăng chuyến du lịch châu Phi lên vòng bạn bè, hình như ngọn núi đó gọi là Kilimanjaro nhỉ. Tin tức trên bản tin từng giới thiệu về phong cảnh nơi đó, thôn trang dưới chân núi gieo trồng diện tích cà phê khá lớn. Hứa Bạch thích uống cà phê, cách một màn hình cũng phảng phất như nghe được hương cà phê đậm đà.
Không biết mấy hạt cà phê Hồ tam tiểu thư đem về cho cậu, có hay không một vài hạt nào đó lớn lên ở gần nhà của người đàn ông kia.
Hứa Bạch bắt đầu xuất thần, A Yên kể xong chuyện cũ cảm xúc cũng hơi trầm xuống, Hứa Bạch lấy khăn lông trắng dùng sức lau khô nửa phần tóc còn lại cho cậu nhóc, “Hôm nay cứ ngủ trước đi, chuyện ngày mai để ngày mai nói.”
“Được rồi, bị anh lau sứt da đầu rồi!” A Yên bi phẫn giật lại khăn lông, lung lung chà mấy cái rồi ngã xuống bên người Hứa Bạch ngủ. Cậu nhóc nghèo thực sự, tiên sinh luôn luôn cắt xén tiền tiêu vặt của nó, nó không có tiền thuê phòng, đương nhiên sẽ chiếm dụng nửa giường của Hứa Bạch.
Mặc kệ sau này tiên sinh biết được thì có trực tiếp làm nó thành “Ba con sóc” hay không!
“Ba con sóc”: Một nhãn hàng đồ ăn vặt đóng gói bên Trung
Tờ mờ sáng hôm sau, Hứa Bạch đã phải rời giường chạy tới đoàn phim hóa trang. Quay phim cổ trang phiền phức ở chỗ này, mỗi ngày hóa trang thôi cũng mất rất nhiều thời gian, càng không cần nói đến chuyện phải tròng mấy lớp diễn phục giữa trời oi bức.
Duy nhất đáng ăn mừng chính là dạo này Hứa Bạch trang điểm ăn mặc đồng phục của Cẩm Y Vệ, tóc giấu hết vào mũ, miễn được rắc rối “Tóc dài tung bay nóng ngất ngây”.
Buổi sáng quay màn nhân vật chính Tần Phi vì kiên trì phá án công bằng mà nổi lên xung đột với quan trên, bị phạt đứng ngoài cửa. Bắc Trấn Phủ Ty hiên ngang đứng đó, tất cả mọi người lại như không có việc gì mà tới tới lui lui, chỉ riêng y như thanh kiếm lặng im cắm ở cửa, ánh mắt hơi rũ, sống lưng thẳng tắp.
Y càng như vậy, quan trên càng không thích y. Nhưng cũng chính nguyên nhân này mà y được một vị quý nhân ngẫu nhiên đi ngang để mắt tới.
Quý nhân có gan ngồi kiệu thảnh thơi mà đi ngang qua cửa Bắc Trấn Phủ Ty tất nhiên không thể là quý nhân bình thường. Mà ý định ban đầu của người này khi lôi kéo Tần Phi chẳng qua chỉ vì thấy tư thế đứng của Tần Phi không tồi.
Cảnh quay này kỳ thực không tính là dài, nhưng nhân vật lên đài hơi nhiều, lại không phải lên cùng một lúc. Hứa Bạch quay liên tục ba giờ, cũng phải thành thật mà đứng lâu như vậy, cứ như bị huấn luyện viên nhìn chằm chằm lúc phạt đứng hồi còn ở đại học.
Vất vả quay xong, cậu quay đầu nhìn A Yên với hai quầng thâm mắt to tướng vẻ mặt hận lớn thù sâu ngồi ở chỗ nghỉ của mình.
Hứa Bạch bước qua, nhận lấy nước Khương Sinh đưa, “Cậu bị người ta đánh hả?”
“Không, tối qua ngủ gặp ác mộng cả đêm.” Bây giờ A Yên nhắc lại vẫn thấy nổi da gà. Trong mộng, bất kể cậu nhóc đi tới đâu, An Bình cũng xuất hiện ở đằng sau, nhìn chằm chằm cậu mà hỏi ——— Cậu là yêu quái à?
Thiếu chút nữa A Yên bị cậu ta bức điên.
“Anh nói xem có phải cậu ta tu luyện tà pháp gì đó có thể vào trong giấc mộng, muốn hút khô tinh khí của tôi không?”
“Thôi đi.” Hứa Bạch đưa tin nhắn Tứ gia gửi vào sáng sớm cho A Yên xem.
A Yên lướt qua, lập tức vứt chuyện nằm mơ qua một bên, “Đây là cái gì, người nhà cậu ta……… sao đều mất sớm cả vậy?”
Hứa Bạch: “Đúng vậy, chỉ cần là huyết mạch nhà họ An, không ai sống quá bốn mươi tuổi.”
Thương Tứ nói trong tin nhắn, khoảng thời gian trước anh ta cũng có tra về chuyện này, cho tới nay mới khẳng định được người trong gia tộc này cũng không có dấu vết tồn tại của nghiệp lực. Nói cách khác, nghĩa là không phải do tổ tiên bọn họ tạo nghiệt mới tạo ra tình trạng này.
Vậy chỉ còn một khả năng, có người hạ chú bọn họ.
Hứa Bạch hỏi Thương Tứ có giải được không, Thương Tứ đáp lại một câu đậm phong thái đại lão: Cởi chuông cần người buộc chuông, liên quan quái gì tới ông.
Qua chốc lát, Hứa Bạch còn muốn hỏi anh ta mấy vấn đề, anh ta liền nói phải bồi Lục Tri Phi xem điện ảnh, hỏi nữa là kéo đen.
Hứa Tuấn Kiệt cực kỳ thức thời, đương nhiên không dám nhiều lời nữa.
Nhưng đây cũng thuyết minh được ở nhà họ An xác thực không tồn tại nguy hiểm, nếu không Thương Tứ đã sớm ngăn cản.
Hứa Bạch và A Yên thảo luận chốc lát, cảm thất người hạ chú tám chín phần mười chính là người hoặc yêu từng bị Bối lặc gia hãm hại năm đó. Đại thiếu gia kia có khả năng, người cá càng có khả năng.
Buổi chiều, A Yên lần nữa cầm máy dò tìm ra ngoài tìm kiếm hạt giống hoa. Cậu nhóc muốn tới nơi ở trước đây của nhà họ An, Hứa Bạch phải đóng phim nên cậu nhóc đi một mình.
Bên kia, Thương Tứ nói là bồi Lục Tri Phi xem điện ảnh, lại êm đẹp mà ngồi uống trà cùng Phó Tây Đường tại nhà số 10 phố Bắc.
Thương Tứ buông di động, nhàn nhã thích ý gác chân lên ghế đẩu, nhắm mắt cảm thụ mây cuộn mây tan, nhàn tới nỗi phun tào, “Ta nói này lão Phó, ngươi biết rõ không tìm được hạt giống hoa ở An Hà mà còn để cậu bạn nhỏ của ngươi đi tìm? Ngươi đang muốn xem cậu ta rốt cuộc yêu ngươi bao nhiêu sao?”
Phó Tây Đường bình tĩnh tự nhiên mà cầm bút máy viết gì đó vào thư, trong đầu quét nhanh ra một câu Hứa Bạch từng nói, đem chuyển tặng Thương Tứ, “Ghen ghét khiến người mất hết mặt mũi.”
“Cút!” Thương Tứ bắn qua một ánh nhìn hình viên đạn, “Ta cần phải ghen ghét ngươi sao? Ta thoát ế sớm hơn ngươi nhiều.”
Phó Tây Đường tiếp tục lạnh nhạt thờ ơ, “Nhưng thời gian ngươi độc thân lại lâu hơn ta.”
Thương Tứ: “Đờ mờ.”
Phó Tây Đường: “Dội lại.”
Thương Tứ bị câu “Dội lại” của Phó Tây Đường làm cho ngu người, “Ngươi có bị đoạt xá không đó?”
Lúc này Phó Tây Đường mới ngước mắt nhìn anh ta, “Sao ngươi còn chưa đi?”
“Ta đang đợi xem ngươi chết bất đắc kỳ tử.”
“Khiến ngươi thất vọng rồi.”
“Chuyện ngươi làm ta thất vọng còn ít sao? Có muốn ta gọi cho cậu bạn nhỏ của ngươi ngay bây giờ không?”
“……… Tứ gia nhàn lắm sao?”
“Đúng thế, cực kỳ rảnh.”
Cuối cùng, Thương Tứ đặc biệt rỗi rãi bị Lục Tri Phi gọi về nhà.
Phó Tây Đường khép sách lại, xoa xoa giữa mày, thoáng nhìn cây mãn nguyệt dưới sân, ý cười rốt cuộc hiện lên trong ánh mắt. Anh không nói cho Hứa Bạch biết mình vẫn còn tìm kiếm hạt giống hoa, sợ cậu lo lắng, lại không nghĩ rằng Hứa Bạch cũng chọn làm như anh.
Chẳng sợ quá trình tìm kiếm dài lâu như trước, hy vọng xưa cũ xa vời, trong lòng Phó Tây Đường vô hình trung cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Anh không phải không nghĩ tới chuyện nhờ Thương Tứ quay ngược thời gian, hạt giống hoa ban đầu rơi vào hồ Bắc Hải, chỉ cần bắt đầu tìm từ đây, nhất định sẽ lần ra dấu vết.
Nhưng Thương Tứ dựa vào sách để ngược về quá khứ, mà số lượng sách có thể hình thành nên thế giới riêng cũng không nhiều, càng cận hiện đại càng khó tìm. Mà những năm đó lại gặp lúc chiến loạn, rất nhiều sách không thể bảo tồn, muốn tìm được một quyển đúng thời gian, địa điểm quả thực quá khó khăn.
Chuyện này chỉ đành dựa vào cơ duyên, có lẽ Hứa Bạch chính là cơ duyên của anh.
Giờ khắc này A Yên nhìn An Bình mặc đồ hóa trang Mascot đứng cạnh mình, tự hỏi yêu sinh. Cậu nhóc cũng không biết vì sao mình lại ở đây giúp An Bình phát tờ rơi của tiệm thịt nướng, cậu tới làm chính sự mà nhỉ?
À đúng rồi, là An Bình nhanh nhạy nhận ra cậu trên đường, sau đó đuổi theo khắp cả con phố.
Anh Yên hoành hành giang hồ đã bao năm, nay lại bị một nhân loại mặc đồ thú bông con sóc đuổi theo cả con phố. Trời đất ạ, làm cậu nhóc còn tưởng đồng bào ở nơi xa xôi nào đó đuổi giết tới, kết quả kẻ đó cởi đầu thú ra hỏi một câu đã tra tấn cậu tới phát điên —— “Cậu là yêu quái sao?”
Đại ca ơi, tôi quỳ xuống trước anh, cầu xin anh đừng có hỏi nữa!
Nói tóm lại, A Yên không thể lý giải được mà giúp An Bình phát tờ rơi, An Bình nói với cậu: “Cậu tìm tôi chắc chắn có chuyện gì đó phải không, cậu giúp tôi phát hết số này, tan ca rồi tôi sẽ tâm sự đàng hoàng với cậu.”
Dường như An Bình có năng lực đặc thù, mặc dù A Yên đang trong hình dạng nhân loại, cậu ta cũng nhận ra được bản thể của nó.
A Yên giữ vững quan điểm vĩ đại “Ta không vào địa ngục thì ai vào”, dứt khoát ở lại bên cạnh An Bình, phát hết một trăm tờ rơi.
An Bình cởi đồ thú bông, lau mồ hôi nói: “Cậu thật lợi hại.”
“Chỉ là phát tờ rơi thôi mà, chút lòng thành.”