Lần đầu tới nhà thăm hỏi, cha Hứa “bị thần tượng kiêm con rể kịch bản” part 1, nhận được một tập bản thảo của Bắc Hải tiên sinh.
Hôm sau, Hứa Bạch và Phó Tây Đường cùng đưa cha mẹ Hứa ra sân bay. Chuyện này nếu đổi thành người khác, sợ là sẽ nghĩ rằng, bạn của con trai làm gì mà lại cùng tới sân bay, vừa mời khách giờ lại lái xe, ân cần quá mức, chắc chắn có vấn đề.
Nhưng chuyện này đặt trên người cha Hứa, ông chỉ thấy Phó tiên sinh quá lễ phép, quá săn sóc, là người cực kỳ tốt. Con trai có Phó tiên sinh làm gương, ông cũng yên tâm. Lăng kính u mê của fan dày cũng phải hơn ba thước.
Vì đi cùng cha mẹ nên Hứa Bạch và Phó Tây Đường hai người không dùng thủ thuật che mắt, chỉ ngụy trang đơn giản. Sau khi rời khỏi sân bay, ánh mắt Hứa Bạch quét quanh ống kính ở bốn phía, đạm nhiên đối mặt.
Một cô gái đi ngang qua cũng nhận ra bọn họ, kích động lấy di động ra chụp ảnh theo bản năng, ống kính vừa lúc bắt được Hứa Bạch đang nhìn qua. Cô vừa mừng vừa sợ, còn có hơi ngượng ngùng, cả khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt. Ngoài dự kiến của cô là Hứa Bạch không vì chuyện cô chụp lén mà sừng sộ, ngược lại còn cười cười nhìn thẳng vào ống kính.
“A.” Cô gái hét lên một tiếng ngắn, thanh âm nho nhỏ không nén được bất ngờ và vui mừng.
Phó Tây Đường quay đầu nhìn Hứa Bạch lại phóng điện khắp nơi, bất đắc dĩ quàng vai cậu, kéo người đi về phía trước.
Hứa Bạch ra vẻ khó hiểu, “Phó tiên sinh ơi, sao anh đi nhanh vậy?”
Phó Tây Đường không đáp, chỉ liếc nhìn cậu với ánh mắt chỉ có thể hiểu không tả được bằng lời ——— cậu bạn nhỏ nhà anh, có kỹ xảo ghen độc đáo, ghen tuông không dữ dội, nhưng tác dụng chậm rất mạnh.
Ngồi vào xe về nhà, Hứa Bạch hỏi, “Chuyện Diệp Đại thiếu là sao vậy anh?”
Sáng nay Hứa Bạch thấy Diệp Viễn Tâm đăng lên vòng bạn bè, nói mình cảm thấy mệt mỏi, muốn từ chức, nói một hồi lại nói là muốn lữ hành. Lúc này Hứa Bạch bị chuyện come out chiếm hết dung lượng não, bỗng nghĩ tới tiểu hoa đán nghe nói là thế giao với nhà họ Diệp. Hứa Bạch mơ hồ cảm thấy hai việc này có liên quan với nhau, chỉ là vừa rồi có mặt cha mẹ, cậu không có cơ hội hỏi.
Phó Tây Đường đáp: “Đừng để ý, anh ta chỉ diễn trò cho người nhà họ Diệp xem.”
Diệp Viễn Tâm là liên hệ duy nhất giữa nhà họ Diệp và Phó Tây Đường lúc này, nếu Diệp Viễn Tâm quăng gánh không làm, Phó Tây Đường nhất định sẽ không tiếp tục giao tài sản cho người nhà họ Diệp, chuyện này đối với Diệp gia mà nói chính thiệt thòi rất lớn. Hơn nữa suy cho cùng, các cụ của nhà họ Diệp tuy rằng tham tài, nhưng cũng không có gan chọc tức Phó Tây Đường.
Diệp Viễn Tâm và A Yên phất cao ngọn cờ Phó Tây Đường hoành hành ngang ngược, cũng sắp làm trụi hết mấy sợi tóc lưa thưa còn sót lại trên đầu mấy cụ họ Diệp cả rồi.
Hứa Bạch gật gật đầu, lại tò mò hỏi: “Diệp Viễn Tâm gọi anh là Cửu lão gia, hai người là quan hệ gì? Thân thích à?”
“Không phải.” Phó Tây Đường đan tay đặt trên vô lăng, xe tự động vững vàng tiến về phía trước, mà thanh âm của anh cũng bình thản ôn hòa, “Trước kia nhà họ làm gánh hát, ở gần phố Bắc mở một rạp hát lớn, bầu gánh họ Diệp, kép chính tên Tiểu Mi Yên. Chẳng qua một trận hỏa hoạn lớn vào năm 29 đã thiêu cháy toàn bộ rạp hát, tôi thu lưu cháu trai của bầu gánh và những người may mắn thoát thân, sau đó thì Tứ Hải ra đời. Có người khuyên tôi nên nhận cậu bé kia làm con nuôi, tôi không đồng ý.”
Tiểu Mi Yên là nam giả nữ khi ở gánh hát, ở đây Phó Tây Đường biết được thân phận thật của Tiểu Mi Yên nên dùng từ kép. Chi tiết xin mời đọc “Yêu quái thư trai”.
“Thì ra là thế, nhưng nếu anh đã không chịu, Diệp Đại Thìa còn gọi anh là Cửu lão gia?” Hứa Bạch khó hiểu.
Phó Tây Đường cẩn thận tính tính bối phận, phát giác cho dù anh có nhận con nuôi, tới đời của Diệp Viễn Tâm cũng không phải gọi anh là Cửu lão gia. Anh lục lọi kỹ lại trong ký ức, cuối cùng cũng tìm về được hình ảnh khi Diệp Viễn Tâm còn bé.
Lúc đó Diệp Viễn Tâm mới hơn bốn tuổi, đúng là cẩu đều ngại nhắc tới tuổi tác.
Độc thân không thích nhắc chuyện tuổi tác ấy.
“Khi còn nhỏ Diệp Viễn Tâm không hiểu chuyện, một hai phải gọi tôi là Cửu lão gia.”
Vì sao Diệp Viễn Tâm muốn gọi Phó Tây Đường là Cửu lão gia, đến nay câu hỏi này vẫn là một bí ẩn chưa có lời đáp. Mà người khởi xướng dần dần lớn lên, cũng đã quên mất chuyện hồi còn nhỏ, anh ta cũng không biết quan hệ sâu xa giữa Phó Tây Đường và nhà họ Diệp, nên vẫn cứ “Cửu lão gia Cửu lão gia” mà gọi suốt. Cũng thế, ngoại trừ anh ta, không một ai trong nhà họ Diệp có tư cách xưng là thân thích với Phó Tây Đường.
Vì sao Phó Tây Đường lại đối đãi đặc thù với anh ta? Phó Tây Đường cũng không nhớ rõ nguyên nhân. Đại khái vì phiêu bạt bên ngoài quá lâu, chợt thấy một đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu dính lấy mình, cho nên mềm lòng đi.
Tuy là đứa nhỏ của bây giờ đã trưởng thành thành một người lớn vô tâm vô phế không đáng yêu chút nào.
Bên kia, Diệp Viễn Tâm dẫn A Yên đi khu trò chơi điện tử đánh một cái hắt xì, cao thủ trong game phát ra một âm thanh, combo bị cắt đứt.
“Mẹ nó, ai nhắc tôi hả?” Diệp Viễn Tâm sờ sờ mũi, đến khi kết thúc một ván, lại hào sảng nhét thêm hai tệ vào máy, trong lòng vẫn không thôi bồn chồn.
A Yên ở quầy kế bên ném bóng rổng, đã ném hai mươi chín trên tổng số ba mươi quả bóng, không quả nào vào, chỉ còn một quả cuối cùng. Vẻ mặt cậu nhóc dần trở nên nghiêm túc, thân thể chậm rãi hạ thấp xuống, hít sâu, khí dồn đan điền.
Bóng vẽ lên một đường cong hoàn mỹ rơi vào rổ.
“Hừ.” A Yên tỏ vẻ khinh thường.
Anh Yên đây căn bản khinh thường trò chơi nhược trí như vậy, cậu nhóc lựa chọn vứt bỏ nó, đi tìm niềm vui mới. Chốc lát sau, cậu nhóc và chiến hữu Diệp cho điên chạm trán tại quầy trò chơi “Thiên đường tốc độ”.
Hai người liếc nhau, nhét ba tệ vào máy, bắt đầu đua xe.
Năm phút sau, xe nát người tiêu.
Diệp tổng cáu điên, anh đổ thừa thất bại liên tiếp của mình lên đầu đối thủ, quyết tâm muốn cho người ta đẹp mặt, quả thực là gây sự vô lý không thể tưởng tượng được.
Ba tháng kế tiếp, Hứa Bạch theo đoàn phim “Đường số 09 phố Bắc” đi khắp cả nước tuyên truyền, gameshow cậu thu trước khi rời Bắc Kinh cũng được chiếu cùng ngày.
Phó Tây Đường nhìn Hứa Bạch tỏa sáng giữa sân khấu, một mình im lặng ngồi trước TV.
A Yên đi ngang qua tấm tắc lắc đầu ——– người già neo đơn, pha trà cẩu kỷ.
Hút thuốc uống rượu làm tóc
Pháo nổ tung trời: Anh em ơi lên đi lên đi!
Bình an là phúc: Các anh em biết học cao trung bây giờ nhiều bài tập cỡ nào không?
Bắc Phương Bất Bại: Người trẻ tuổi, phải đi tới tận cùng gian khó mới thành người được, nhìn anh đây này.
Bình an là phúc: Cảm ơn, nhưng em không muốn trưởng thành như các người.
Bắc Phương Bất Bại: Cậu khinh thường anh