Thương Tứ nói điểm đáp của con chim kia là vùng Tần Lĩnh, khu vực gần Vị Thủy.
“Ta tìm được quyển tạp kỹ nọ, thế giới trong sách vừa nhỏ vừa không ổn định, khi ta truy tới nơi đó thì nó hỏng mất. Có điều, khi ấy là cuối thu, con chim kia từ Bắc Kinh bay một mạch không ngừng lại, rất mất sức, chắc không thể bay quá xa. Ta tua nhanh thời gian xem thử, nó hẳn là dừng lại tại nơi đó. Còn cụ thể thì phải tới thực địa.”
Hứa Bạch nghe xong, trong đầu phác họa bản đồ Trung Quốc, cũng không xác định chính xác được vị trí Thương Tứ nói.
“Tần Lĩnh? Ngươi xác định là ở gần đó?” Giọng Phó Tây Đường vang lên ngay sau lưng Hứa Bạch, cậu vội vàng quay đầu lại, Phó Tây Đường đã trở về, đang ngẩng đầu nhìn Thương Tứ.
Phó Tây Đường im lặng, qua hồi lâu mới nói: “Nếu nói là gần Vị Thủy thì cách chỗ lần trước ta đi cũng rất xa.”
“Phó tiên sinh ngồi xuống trước đi này.” Hứa Bạch kéo kéo ống tay áo anh, đánh vỡ bầu không khí nghiêm trọng, sau đó quay đầu cười hỏi Thương Tứ: “Tứ gia không xuống dưới ngồi chút sao?”
Lúc này Thương Tứ mới chịu bỏ nóc nhà xuống dưới, an tọa trên ghế như đại gia, “Mấy hôm nữa ta sẽ đưa Viên Viên về quê.”
Phó Tây Đường gật đầu, tháng năm năm nào Thương Tứ cũng đưa cả gia đình xuống Nam đạp thanh, năm nay vì chuyện của anh mà trì hoãn hơn nửa tháng rồi.
“Cho ta gửi lời hỏi thăm.” Phó Tây Đường nói.
Thương Tứ ngồi không bao lâu đã rời đi, lúc gần đi còn cầm ít đồ chơi Phó Tây Đường làm về lấy lòng Lục Tri Phi, đưa một tấm bản đồ giản lược cho Phó Tây Đường để trao đổi, “Đại khái là ở đây, tự ngươi đi tìm đi.”
Lão đại vỗ vỗ tay, trút được gánh nặng rồi, cả người nhẹ nhàng hẳn.
Phó Tây Đường liếc thoáng qua, “Nếu là khu vực này, ta đoán được nó ở đâu rồi.”
“Hửm?” Thương Tứ nhướng mày, có điều anh ta vẫn giữ nguyên tắc của mình, không can thiệp sâu vào chuyện cũ của người khác, cần giúp đã giúp hết mình, sẽ không hỏi nhiều những chuyện còn lại, chỉ cười thả lại một câu: “Chúc ngươi may mắn.”
Trên môi Phó Tây Đường cũng treo lên vẻ tươi cười, “Mong là như vậy.”
Lão đại không đi con đường bình thường, phải nhún người nhảy lên nóc nhà mới chịu.
Hứa Bạch tò mò hỏi Phó Tây Đường: “Chỗ các anh vừa nói có gì đặc biệt sao?”
Là một kẻ mù đường, Hứa Bạch tự hỏi nửa ngày cũng không xác định được chỗ đó là chỗ nào, cũng không nhớ đươc truyền thuyết hay chuyện xưa nào có liên quan.
Phó Tây Đường giải thích: “Đổi cách nói khác chắc em sẽ biết, nơi đó có một ngọn núi tên là Nam Sơn nhỏ.”
“Nam Sơn nhỏ?” Hứa Bạch ngạc nhiên, cậu nhớ rõ trong có nhắc tới nơi này, nó tựa như ảo cảnh thần tiên giữa chốn nhân gian.
Cậu không nhịn được hỏi: “Nếu gọi là ảo cảnh, nó có thật sao?”
Phó Tây Đường: “Có, chẳng qua nó như bị kết giới đặc thù bao lại, người bình thường khó tìm được cửa vào. Năm đó tôi cũng là tình cơ phát hiện nên viết vào sách.”
Nghe vậy, Hứa Bạch chạy vào phòng sách lấy ra, dựa theo trí nhớ lật tới trang viết về núi Nam Sơn nhỏ, tay phải nhẹ nhàng mở trang giấy gập đôi ra kích thước thật lớn.
Trên đây vẽ lại bức bản đồ xinh đẹp, từ trái qua phải cũng là từ ban ngày tới đêm tối. Gió xuân ấm áp lướt qua những táng cây, thổi lá cỏ nhẹ nhàng lay động, cánh hoa bay múa. Triền núi tựa như trong tiên cảnh, dưới chân núi là hồ nước trong trẻo thấy được cả đáy, nhà gỗ nhỏ tinh xảo được phản chiếu trên mặt hồ.
Cánh hoa bị gió đưa tới chạm lên lục lạc trên mái hiên, tiếng vang “Leng keng leng keng” xẹt qua chiều tà mờ nhạt, đâm vào tảng đá lớn giữa đại dương đom đóm.
Trang sách được phân đôi, một bên là mặt trời rực rỡ, một bên đã trăng sáng treo cao, thời gian bất đồng được dung hợp trên một bức tranh, giấy ố vàng ngả màu càng làm nó thêm thiếu, đẹp đẽ động lòng người.
Lần đầu tiên Hứa Bạch nhìn thấy tấm bản đồ này đã cảm thấy đấy hẳn là nơi cực kỳ đẹp, tay nghề người vẽ tranh cũng quá tốt, chẳng qua những nơi xinh đẹp như vậy thường là xa xôi không tới được không khác gì cảnh trong mơ.
Hứa Bạch lần nữa nhìn tới nhập thần, thanh âm của Phó Tây Đường vang lên bên tai cậu, “Thật ra tôi và Bắc Hải cắm rễ tại Bắc Kinh, nhưng trên thực tế là được chim tha từ nơi nào đó đưa tới đây.”
“Hả?” Hứa Bạch nhe nghe được chuyện gì đó khó tin lắm.
“thiếu, nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện Bắc Hải bị tha tới núi Nam Sơn nhỏ, tôi nên nghĩ tới sớm hơn mới phải.”
“Là sao anh?” Hứa Bạch nghi hoặc, trong đầu bỗng lóe lên một suy đoán, “Không lẽ núi Nam Sơn nhỏ là cố hương của hai anh?”
Phó Tây Đường lại lắc đầu: “Tôi đã thử tìm rồi, nhưng cả hai rời cố hương khi còn là hạt giống, không nhớ rõ gì cả.”
Phó Tây Đường cũng không phải người quá mức chấp nhất chuyện ngoài lề, xuất thân đối với anh mà nói cũng không quan trọng, anh đã sớm xem Bắc Kinh là quê hương của mình. Chỉ là khi tới núi Nam Sơn, anh đã nghĩ: Nếu anh thực sự có một cố hương nơi phương xa, hẳn là nơi này.
“Bắc Hải chậm lớn hơn tôi, khi y còn nhỏ luôn quấn lấy tôi hỏi này hỏi kia, tôi liền nói với y nơi đó là cố hương của hai anh em. Cái tên Nam Sơn nhỏ là tôi thuận miệng nói ra, không ngờ y vẫn luôn nhớ trong lòng.”
Đối với câu nói như đùa vui của nhiều năm về trước, Phó Tây Đường đã sớm lãng quên. Nếu không phải hôm nay Thương Tứ nhắc tới, có lẽ phải rất lâu về sau anh mới có cơ hội để nhớ tới.
Nhưng Bắc Hải vẫn luôn nhớ rõ, khiến Phó Tây Đường cảm thấy hơi ngoài ý muốn, rồi lại như thấu tỏ tình lý bên trong, bởi Bắc Hải vốn cảm tính lại lãng mạn hơn anh nhiều.
Hứa Bạch nhịn không được suy đoán về chuyện năm đó, sau khi rơi xuống hồ Bắc Hải tiên sinh biến lại nguyên thân, tâm nguyện hẳn là được trở về nhà. Anh đã chết, chỉ còn lại ý thức mơ hồ, luôn canh cánh muốn về cố hương.
Chờ khi con chim kia tới đón anh đi, băng qua đoạn đường thật dài, trời xui đất khiến đáp ngay núi Nam Sơn nhỏ ——- thiếu, cố hương này cũng chưa hẳn đã là cố hương, nhưng nếu trên đời thực sự có cố hương thì chắc chắn chính là nơi này.
“Khi nào thì mình xuất phát đây anh?” Hứa Bạch theo trường phái hành động, nếu đã xác định thì đi tìm ngay thôi. Gần đây cậu đang rảnh, cũng thích hợp đi xa.
Phó Tây Đường mỉm cười, kéo tay Hứa Bạch để cậu ngồi lên đùi mình, “Không lười nữa à?”
Hứa Bạch cắn cắn chóp mũi