Chiêm Ngọc chỉ ra ngoài nhận điện thoại của người đại diện thôi, vừa vào cửa đã nghe Trương Kỳ nói đến mình, theo bản năng trả lời, phát hiện Thẩm Tùng An không biết từ lúc nào đã đến.
Thẩm Tùng An nghe tiếng quay đầu, cậu muốn chào hỏi, liền nghe đối phương kêu mình một tiếng: "Tiểu Ngọc lão sư."
"Hả?"
Chiêm Ngọc bị một tiếng "Tiểu Ngọc lão sư" làm sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, liền nghe Thẩm Tùng An nói: "Gọi vậy không được sao?"
Một câu đơn giản, thế nhưng Chiêm Ngọc nghe ra được cảm xúc mất mát bên trong, thấy đối phương yên lặng nhìn mình, như đang đợi mình đáp lại, vội nói: "Đương nhiên có thể."
Lời cậu làm khoé môi Thẩm Tùng An cong một độ cong không dễ thấy, lại hô một tiếng: "Tiểu Ngọc lão sư."
"Ừ." Chiêm Ngọc cười, mở tay nói, "Tôi rửa tay trước, lát dạy anh học đàn."
"Được." Thẩm Tùng An gật gật đầu, nhìn trà trên bàn, nghĩ mình cũng vừa lái xe lại đây, liền nói: "Cùng nhau đi."
Hai người đi toilet, Trương Kỳ theo tới cửa, nhìn bóng dáng bọn họ, biểu tình kinh nghi bất định(*).
(*) Không rõ ràng, không chắc chắn, hoang mang.
Cậu ta đi theo Thẩm Tùng An làm trợ lý cũng mấy năm, chưa từng gặp qua Thẩm Tùng An chủ động nhắc muốn cùng người nào đi toilet? Cậu ta có ngốc, lúc này cũng nhìn ra không thích hợp.
Lại liên tưởng đến ngày hôm qua hai người lần đầu tiên gặp mặt, cũng là Thẩm Tùng An chủ động tiến lên nói chuyện, hơn nữa sau khi kết thúc tiết học, còn chủ động nhắc muốn mời Chiêm Ngọc cùng Lâm Duệ Hàm ăn cơm.
Trong vòng không biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn cùng Thẩm Tùng An ăn một bữa cơm đều không có cơ hội, có thể làm Thẩm Tùng An lần đầu tiên gặp mặt chủ động mời khách, Trương Kỳ biết, chỉ có vài vị diễn viên đức cao vọng trọng thế hệ trước mà anh vô cùng tôn kính. Chiêm Ngọc tuy rằng ở giới âm nhạc có thanh danh vô cùng, nhưng không cùng Thẩm Tùng An có giao thoa gì, còn Lâm Duệ Hàm không cần nói đến, tuy là người trong vòng, cơ mà chẳng qua chỉ là một tân nhân.
Hôm nay Thẩm Tùng An có cuộc họp ở công ty, lại bảo cậu ta đến đây đúng giờ, cậu ta còn cảm thấy kỳ quái. Hiện tại nghĩ đến, là để cậu ta lại đây pha trà, để lúc Tiểu Ngọc lão sư nghỉ ngơi có trà nóng mà uống.
Trong đầu tất cả đều là, Thẩm ca đối Tiểu Ngọc lão sư......
Nghĩ đến chỗ này, đôi mắt Trương Kỳ hơi hơi trợn to, như là khám phá ra sự tình không tưởng nào đó, một tiếng "Ai nha má ơi!!" thoát ra, duỗi tay bưng kín mặt.
Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc sóng vai đi toilet, ở cửa vừa lúc đụng tới Lâm Duệ Hàm.
Lâm Duệ Hàm nhìn thấy Thẩm Tùng An, ánh mắt sáng lên: "Thẩm ca, anh đã đến!"
Hiển nhiên cậu ta còn chưa có thoát ra khỏi niềm vui cùng thần tượng diễn kịch, nhìn thấy Thẩm Tùng An vẫn giống hôm qua kích động.
"Ừ." Thẩm Tùng An hướng cậu ta gật đầu, "Đợi lâu."
"Không lâu, không lâu." Lâm Duệ Hàm vội vàng xua tay, chỉ phòng đàn, "Tôi về trước chờ hai người."
Cậu ta đi rồi, Thẩm Tùng An giải thích lý do vì sao hôm nay mình đến trễ với Chiêm Ngọc, lời đầy ý xin lỗi: "Xin lỗi, về sau tôi sẽ đúng giờ."
Chiêm Ngọc nghe anh giải thích, cảm thấy anh giống như học sinh "Đi học trễ bị lão sư bắt được", không khỏi mỉm cười, cũng cảm thấy mình được coi trọng khi thái độ anh học tập rất nghiêm túc.
Cậu hướng đối phương cười cười, nói: "Không có quan hệ, công tác quan trọng, muộn một chút cũng không sao."
Ánh mắt Thẩm Tùng An tạm dừng ở nụ cười của cậu, thực mau mặt không biểu tình dời ánh mắt, nói: "Tôi kế tiếp không có chuyện khác, nếu cậu tiện, có thể bổ túc kiến thức vừa nãy cho tôi không?"
Chiêm Ngọc đối với sự tự nguyện học bù của anh có chút ngoài ý muốn, hôm qua cảm thấy anh tôn sư trọng đạo, không nghĩ tới tích cực chủ động như vậy.
Học sinh đã mở miệng, Chiêm Ngọc làm lão sư, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, cậu cũng không có chuyện gì, đáp ứng: "Đương nhiên có thể, chỉ cần anh không chê phiền."
"Sẽ không."
Thẩm Tùng An nhìn cậu, nghiêm túc mà nói lại một lần: "Sẽ không phiền."
Chiêm Ngọc chỉ thuận miệng, không nghĩ tới anh sẽ nghiêm túc như vậy, đối diện với đôi mắt phượng duyên dáng, trong lúc lơ đãng lại ẩn chứa tình cảm chân thành tha thiết lại có chút cảm tình khác, cậu không rõ tầng sương mù kia, trong quá trình đối diện chớp chớp mắt nhìn đối phương.
Thẩm Tùng An chỉ cảm thấy lông mi cậu khẽ lướt qua đáy lòng anh, ngứa ngáy làm lưng anh tê dại. Anh muốn duỗi tay che hai mắt Chiêm Ngọc, che lại đôi mắt ướt át như nước mùa thu kia.
Đôi mắt này quá mức trong treo liễm diễm, làm những tâm tư dưới đáy lòng không muốn người thấy của anh lộ hết.
Nhưng anh luyến tiếc, anh quá thích người này, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười của cậu, anh đều muốn trân trọng.
Thình lình an tĩnh luôn có chút vi diệu, cuối cùng vẫn là Chiêm Ngọc đánh vỡ không khí kì quái, tỏ vẻ mình cũng không có chuyện khác, có thể dạy bù Thẩm Tùng An.
Trong quá trình rửa tay, Chiêm Ngọc lại lần nữa phát hiện ngón tay Thẩm Tùng An thật sự rất dài, khớp xương linh hoạt rõ ràng, so với đàn violon, ngón tay anh có lẽ càng thích hợp đàn dương cầm.
Hai người trở lại phòng đàn, Lâm Duệ Nàm đang luyện tập đổi huyền Chiêm Ngọc dạy ngày hôm qua.
Cùng tiết tấu ngày hôm qua so sánh, hôm nay thoạt nhìn cậu ta thành thạo hơn, chắc tối qua trở về cũng tập luyện không ít.
Bên cạnh Trương Kỳ cầm di động giúp cậu ta chụp ảnh, thấy bọn họ trở về, Lâm Duệ Hàm ngừng lại.
Trương Kỳ đưa điện thoại cho Lâm Duệ Hàm, bởi vì suy đoán vừa rồi, cậu ta không khỏi nhìn Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An, nghĩ từ