Sáng hôm sau, Thẩm Tùng An rửa mặt xuống dưới, vừa đi đến chỗ rẽ liền nghe chú Chung và mọi người nói chuyện.
Anh dừng chân một lát, nguyên lai chú Chung nói cho mọi người hôm nay có khách quý tới cửa, bảo mọi người lên tinh thần lưu ấn tượng tốt cho khách quý.
Hôm nay anh và Chiêm Ngọc hẹn xem bạch quả cùng đi Nông Gia Nhạc chơi, Chiêm Ngọc tới, sau đó hai người lại cùng xuất phát.
Ừ...... Danh xứng với thực, quả là khách quý không sai.
Trong lòng anh nghĩ lại nghe tiếng chú Ngư truyền đến: "Rốt cuộc là khách gì? Ông còn thần bí hề hề, một chút tin đều không tiết lộ."
"Có phải lão gia cùng thái thái lại đây không?" Dì Bảo cũng ra tiếng hỏi.
Lão gia cùng thái thái chỉ ba mẹ Thẩm Tùng An.
Chú Chung, chú Ngư, dì Bảo và dì Đàm đều là người làm việc ở Thẩm gia nhiều năm. Lúc đầu chỉ có chú Chung theo Thẩm Tùng An từ Yến Thành lại đây chăm sóc anh, sau Thẩm Tùng An đặt mua phòng ở bên Lộc Nhung loan, đám người chú Ngư cũng lại đây.
"Không phải lão gia cùng thái thái." Lời dì Đàm mang ý cười, dì là người Giang Nam, nói chuyện ôn ôn nhu nhu, "Là một bạn nhỏ rất quan trọng, khả năng sẽ có chút thẹn thùng, mọi người đừng doạ người ta đấy."
"Bạn nhỏ?" Chú Ngư và dì Bảo trăm miệng một lời, "Là bạn mới của thiếu gia sao?"
"Vâng." Thẩm Tùng An đáp lại một câu.
Nghe thanh âm anh, đám người chú Chung đồng thời nhìn qua.
Thẩm Tùng An phát hiện đám người chú Chung đều đổi sang chế phục.
Chú Chung thường mặc chế phục kiểu Tây của quản gia, nhưng trước đó không mặc đồ mới, giờ đây chú còn đặt khăn trắng trước ngực.
Ngày thường chú Ngư mặc tuỳ tiện giờ cũng thay áo sơ mi ô vuông và quấn yếm màu tối, tóc chú cũng được chải chỉnh tề như chú Chung cùng với bộ dạng ngày thường chú mặc áo xám đổ đầy mồ hôi khác nhau một trời một vực, trừ bỏ bụng mập mạp hiện khôi hài ở ngoài, cả người thoạt nhìn rất tinh thần.
Dì Đàm và dì Bảo cũng mặc máy, tạp dề trên người các dì cũng là đồ mới. Váy phối màu kinh điển đen trắng, kiểu dáng đoan trang hào phóng, tạp dề trắng có hoa nhỏ màu lam làm các dì trong nghiêm túc lại lộ một phần sức sống.
Mấy người thấy anh xuống dưới đồng thời hô một tiếng: "Thiếu gia, buổi sáng tốt lành."
"Sớm." Lông mày Thẩm Tùng An hơi nhăn, kinh ngạc nhìn bọn họ, "Mọi người đây là......"
"Hai ngày trước liên hệ lão Hà bên kia bảo ông ấy gửi chút đồ chế phục mới qua." Chú Chung cười giải thích, "Tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc lần đầu tới cửa chơi, không thể quá thất lễ."
"Chú làm tốt lắm đó." Thẩm Tùng An tán thưởng một câu, tán đồng cách làm của chú. Rốt cuộc giờ dạy đàn violon đầu tiên của Chiêm Ngọc chính anh cũng chọn quần áo hai tiếng.
"Thiếu gia, ăn cơm sáng đi." Dì Đàm ở một bên ôn thanh nhắc nhở.
Thẩm Tùng An qua nhà ăn, vẻ mặt chú Ngư nghi hoặc hỏi dì Bảo: "Tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc là vị nào? Vị bạn nhỏ khách quý kia sao?"
Ngày thường chú đều cùng hoa cỏ và cá cẩm lý trong hồ chơi đùa, không giống chú Chung thường ở bên người chiếu cố Thẩm Tùng An, dù biết nhiều chuyện của Thẩm Tùng An, chú cũng không quen Chiêm Ngọc.
Dì Bảo gật đầu: "Hình như thế."
Chú Ngư ở Thẩm gia hơn 20 năm, vẫn là lần đầu thấy Thẩm Tùng An có thái độ kiềm giữ lại coi trọng như vậy, cái này làm cho chú khó tránh khỏi mà nổi tâm tư tò mò với "Tiểu thiếu gia" chưa gặp mặt này.
Có thể làm Thẩm Tùng An coi trọng như vậy, khẳng định không phải người bình thường, nhưng trong ấn tượng của chú Thẩm gia không có thân thích họ "Chiêm".
Trừ bỏ Thẩm Tùng An, cũng chỉ có chú Chung và dì Đàm biết, nhưng hai người đều theo Thẩm Tùng An đi nhà ăn, chú và dì Bảo đứng tại chỗ nhìn nhau, từ biểu tình của đối phương nhìn ra dục vọng bát quái.
Chú Ngư, dì Bảo: Hóng hớt tí nào!
Hôm nay dì Đàm chuẩn bị bữa sáng cho Thẩm Tùng An bằng món Việt, lúc anh ngồi xuống, từ lồng hấp mang một phần bánh trà tới.
Chú Chung đổ ly nước ngô cho Thẩm Tùng An đặt cạnh tay anh.
Thẩm Tùng An cầm khăn lau tay lại bưng nước ngô lên uống, lúc này mới hỏi chú Chung: "Tối hôm qua cháu gửi tin cho chú, chú nhận chưa?"
Anh gửi ảnh chụp cho chú Chung trên đường từ nhà Chiêm Ngọc về qua WeChat.
"Nhận được. Tối qua ngủ sớm, không trả lời cho cậu ngay." Mặt chú Chung mang cười, "Tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc đưa nút tay áo thật xinh đẹp, hợp với cậu."
Thẩm Tùng An cũng theo đó lộ ý cười nhợt nhạt: "Tôi cũng thấy thế."
DÌ Đàm bưng bánh trà lên cười nói với Thẩm Tùng An: "Đồ ăn giữa chưa đều theo khẩu vị tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc, nguyên liệu đã chuẩn bị hết, chờ cậu ấy lại đây, muốn ăn cái khác thì lại thêm."
Thẩm Tùng An gật đầu cảm ơn dì Đàm, cầm đũa chuẩn bị ăn bữa sáng mà di động lại vang, nhắc nhở có tin mới trên WeChat.
Anh click mở thấy tin Chiêm Ngọc gửi tới.
【 Tiểu Ngọc: Thẩm ca sớm. 】
【 Tiểu Ngọc: Anh rời giường sao? 】
Thẩm Tùng An buông đũa, nhắn lại, chú ý tới trên bàn bánh trà có món xíu mại tôm tươi Chiêm Ngọc thích, suy tư một chút, dùng di động chụp bức ảnh, sau đó share qua WeChat cho Chiêm Ngọc.
【Scan: [ hình ảnh ]】
【Scan: Ăn bữa sáng sao? 】
Chiêm Ngọc vừa lúc cũng đang ăn bữa sáng, nhìn