《 Yêu dương 》《 Bài ca hôn lễ 》 đều chuyên dùng trong hôn lễ.
Thẩm Tùng An chọn bài diệu thế này, làm Chiêm Ngọc trong nháy mắt nhớ tới tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường mấy hôm trước, Thẩm Tùng An ôm hoa hồng lavender chậm rãi đi tới.
Bài chuyên dùng cho hôn lễ cùng hoa chuyên dùng cho hôn lễ, tại lúc này khó phân.
"Nghĩ cái gì?" Thẩm Tùng An thấy Chiêm Ngọc không nói lời nào, giả vờ không hiểu hỏi, "Là anh chọn không tốt sao?"
"...... Khá tốt, nó đi." Chiêm Ngọc vội vàng, anh luôn cảm thấy ánh mắt Ngôn Thu bên cạnh nhìn anh và Thẩm Tùng An ý vị thâm trường, làm anh có loại ảo giác Ngôn Thu cũng là fan CP Cháo bát bảo.
Chọn bài xong, Thẩm Tùng An ngồi xuống trước dương cầm, mở nắp đàn, ngẩng đầu nhìn về phía Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc đã chuẩn bị tốt, cho rằng anh còn lời muốn nói, cũng cúi đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Thẩm Tùng An lắc đầu, sau đó thả lực chú ý lại dương cầm.
Đối với Chiêm Ngọc, 《 Yêu dương 》là bài kinh điển này cậu căn bản không cần xem nhạc, mà Thẩm Tùng An cũng như thế.
《 Yêu dương 》là khúc hợp tấu đàn violon và dương cầm do Edward người soạn nhạc nước Anh soạn ra.
Bài này Thẩm Tùng An luyện tập vô số lần, vì một ngày có thể cùng Chiêm Ngọc hợp tấu đàn violon. Kỳ thật nguyện vọng này với anh mà nói cũng không khó thực hiện, khó là anh sợ mình sau khi có giao lưu với Chiêm Ngọc lại không khống chế được khát vọng nội tâm của mình.
Cho nên trước hôm nay, anh chưa từng bước thêm một bước vì nguyện vọng này.
Ba năm trước anh ở nước Anh lần đầu thấy Chiêm Ngọc, lúc ấy Chiêm Ngọc vẫn mang bộ dáng thiếu niên mặc chế phục tây trang trường học, đứng trước mặt anh, diễn tấu cho người nghèo túng đơn độc là anh lúc ấy.
Đó là thời khắc hắc ám nhất trong đời anh, lúc ấy anh bị vây trong một nhân vật không ra được, rồi lại cưỡng bách mình tiến vào nhân vật tiếp theo, muốn thoát khỏi di chứng nhập diễn quá sâu.
Mà Chiêm Ngọc xuất hiện, dẫn anh ra khốn cảnh, ngay lúc đó tiếng đàn cùng nụ cười của Chiêm Ngọc, cho đến hôm nay, anh đều chưa từng quên.
Dương cầm cùng đàn violon hợp tấu ra tình yêu, triền miên lại ngọt ngào, như tắm mình dưới ánh mặt trời bọt biển màu sắc rực rỡ, lại như đoá hoa tươi đẹp sau sương sớm.
Trong tiếng nhạc, Thẩm Tùng An thấy Chiêm Ngọc ba năm trước đây, cõng đàn violon, mặt mang mỉm cười hỏi mình: "Tiên sinh, anh khỏe không?", Đó là nơi tình yêu của anh bắt đầu, cuộc đời này không quên.
Anh nhìn Chiêm Ngọc từ bộ dáng thiếu niên trưởng thành thành thanh niên, tình yêu của anh theo thời gian từ từ gia tăng, chưa từng có một tia phai màu.
Mà Chiêm Ngọc trong tiếng nhạc triền miên lâm li, thấy mình hôn môi Thẩm Tùng An trên đỉnh núi Canaan.
Tiếng đàn dần lui, toàn bộ phòng đàn quay về bình tĩnh.
Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An đồng thời nhìn về phía đối phương, tầm mắt giao hội, không hẹn mà cùng nở ra nụ cười.
"Quá dễ nghe!!" Tiếng Ngôn Thu truyền đến, theo kích động vỗ tay, "Hai người quá tuyệt vời, đặc biệt là Tiểu Ngọc, từ hôm nay trở đi, chị chính là fans của em!"
Chiêm Ngọc từ nhỏ đến lớn nghe qua vô số khích lệ, cậu vốn nên tập mãi thành thói quen, chỉ là người khen mình đổi thành người nhà Thẩm Tùng An, đáy lòng không khỏi sinh ra vài phần thẹn thùng, quay đầu gật đầu cười với Ngôn Thu: "Cảm ơn chị Ngôn khích lệ, kỳ thật Thẩm ca mới thật lợi hại."
"Đều rất lợi hại." Ngôn Thu thành khẩn, ngay sau đó giọng biến đổi, đầy mặt ý cười doanh doanh, "Phía chính chủ phát đường trí mạng nhất, muốn chết!!"
Chiêm Ngọc: "......"
"Kinh ngạc làm gì?" Ngôn Thu duỗi tay chạm mũi Chiêm Ngọc, cười hì hì nói, "Chị là fan CP, thực kinh ngạc sao?"
Chiêm Ngọc vừa rồi thấy ánh mắt Ngôn Thu như ánh mắt mẹ nhìn mình với Thẩm Tùng An, không nghĩ tới thật đúng là vậy?!
Làm một fan CP đủ tư cách, Ngôn Thu ở phòng đàn không lâu lắm, khen Chiêm Ngọc một lần tìm cớ xuống lầu, lưu lại không gian cho Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An.
Trên đường xuống lầu, cô đụng dì Đàm mang trà cho Thẩm Hoài Ninh, gọi đối phương một tiếng: "Dì Đàm, chúng ta tối nay ăn cháo bát bảo đi."
Dì Đàm cười đồng ý: "Được."
Ngôn Thu lẩm nhẩm tiểu khúc đi thư phòng tìm Thẩm Hoài Ninh.
Phòng đàn, Chiêm Ngọc nhéo nhéo tai vì Ngôn Thu khen đến có chút nóng lên, nói với Thẩm Tùng An: "Thẩm ca, anh đàn dương cầm thật tốt."
Thẩm Tùng An duỗi tay kéo cậu đến bên người, nhận đàn violon trong tay cậu đặt lên dương cầm nói: "Không bằng một phần vạn của em."
"Không có việc này." Chiêm Ngọc lắc đầu nói, hai người vừa rồi tuy lần đầu hợp tấu, nhưng quá trình phối hợp thập phần ăn ý, này cũng ít nhiều do kỹ xảo cao siêu tinh vi khi Thẩm Tùng An đàn dương cầm.
Thẩm Tùng An cười một cái, nâng cằm hỏi cậu: "Thử một chút sao?"
"Được."
Chiêm Ngọc nhìn dương cầm xinh đẹp cũng có chút ngứa tay, bất quá kỹ thuật đàn dương cầm của cậu so với kéo đàn violon có chênh lệch: "Bất quá em không quá quen, anh đừng cười em."
"Không sao đâu mà." Thẩm Tùng An nhường vị trí cho cậu.
Chiêm Ngọc ngồi xuống thử thử phím đàn, ngón tay nhảy lên, một khúc 《 Ngôi sao nhỏ 》theo đầu ngón tay chảy xuôi.
Cậu đàn tấu 《 Ngôi sao nhỏ 》 , môi trong lời vui sướng của đoạn nhạc cũng hơi nhếch, mặt mày mang theo một tia ngay thẳng thiên chân.
Thẩm Tùng An ở bên cạnh lẳng lặng mà nhìn, đầu ngón tay Chiêm Ngọc như bôi mật đường, ấn mỗi một âm phù đều làm anh nếm ra vị ngọt.
Chiêm Ngọc đàn tấu 《 Ngôi sao nhỏ