Ban đầu Chiêm Ngọc muốn cùng Vệ Thu Dung ở bên nhau, Chiêm Hồng Viễn cùng Nhan Lạp không đồng ý, bọn họ không nghĩ để cậu đi trên con đường xã hội chỉ trích này, nhưng lại không đành lòng cự tuyệt con trai bảo bối duy nhất.
Sau này Vệ Thu Dung cũng biểu hiện đáng giá thưởng thức, Chiêm Hồng Viễn chậm rãi yên lòng, ngẫm lại, nam nữ không có là gì, chỉ cần đối tốt với Chiêm Ngọc.
Lại không nghĩ tới Vệ Thu Dung lúc trước ở trước mặt ông bảo đảm lời hay, lúc này mới ba năm, Vệ Thu Dung liền làm chuyện không thể tha thứ.
Chiêm Hồng Viễn tuy không giận ra mặt như vợ, nhưng đối với chuyện con trai bị ủy khuất lớn như vậy, ông cũng tức giận không thôi: "Việc này Vệ Thu Dung không đúng trước, cần thiết có một lời giải thích, Chiêm gia chúng ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy."
Nhan Lạp phụ họa: "Đúng vậy."
Chiêm Ngọc biết cha mẹ đau lòng mình, vẫn lắc đầu nói: "Kỳ thật không cần phải thế."
Nên nhận sai cùng nói rõ tối hôm qua Vệ Thu Dung đều đã làm, đối phương nếu không tôn trọng phần tình cảm này, nói nhiều đều không có ý nghĩa, trên thế giới tình lữ chia tay nhiều như vậy, bọn họ cũng không phải một đôi đặc thù.
Huống chi cậu cũng không nghĩ vì cái này cùng đối phương liên lụy.
Chiêm Hồng Viễn nghe vậy, trầm ngâm một chút, nói: "Sự tình hai người, hai nhà chúng ta đồng ý, Vệ lão gia tử luôn yêu thương con, hiện giờ hai đứa chia tay, bên kia ông ấy mà biết, khẳng định không thể thiếu lại đây một chuyến."
Chiêm Ngọc trầm mặc một chút, nói: "Con biết."
Vệ gia cùng Chiêm gia bọn họ từ thời ông nội là thế giao, hai nhà nhiều năm qua quan hệ vẫn luôn thực tốt. Lúc trước chuyện của cậu cùng Vệ Thu Dung bị Vệ gia biết, Vệ gia lão gia tử gần chín mươi tự mình tới cửa, vì đứa cháu hỗn chướng của mình nói lời xin lỗi với Chiêm gia, còn từ ái mà sờ sờ đầu cậu, nói ủy khuất cậu.
Khi đó cậu cảm thấy Vệ lão gia tử nói vậy không đúng, cậu cùng Vệ Thu Dung ở bên nhau sao có thể nói là ủy khuất, cậu là cam tâm tình nguyện.
Hiện giờ ngẫm lại, thật sự thiên chân.
Cậu cùng Vệ Thu Dung hẹn đêm nay về Vệ gia cùng lão gia tử ăn cơm chiều, hiện tại ra vấn đề, nếu Vệ Thu Dung một người trở về, lão gia tử khẳng định sẽ hỏi, Vệ Thu Dung hoặc là gạt, hoặc là trực tiếp không quay về.
Lấy phản ứng tối hôm qua của Vệ Thu Dung, cậu suy đoán đối phương hẳn là lựa chọn không quay về.
"Lại đây, chúng ta không để ý." Nhan Lạp nói, "Tốt nhất mang Vệ Thu Dung lại đây, xem trước mặt ông nội hắn mẹ đánh hắn." Tay khẽ vung trong không trung.
Chiêm Hồng Viễn ho nhẹ một tiếng, cùng Chiêm Ngọc nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với tính tính táo bạo của vợ mình mẹ mình có chút bất đắc dĩ.
Chiêm Ngọc nhấp miệng cười một cái, cảm thấy tâm tình nhẹ nhàng không ít.
Nói qua sự tình Vệ Thu Dung, Chiêm Hồng Viễn lại hỏi sự tình năm sau Chiêm Ngọc diễn tấu lưu động.
Chiêm Ngọc tuy rằng nhỏ, lại là đàn violon gia danh xứng với tài trong nước.
Thời điểm mười bốn, cậu ở nước Y tham gia cuộc thi nước Y tổ chức "Thi đấu đàn violon Nạp tư quốc tế" tuyển thủ các nước được cử đi với mục đích dành giải quán quân, cậu đàn với kỹ xảo thần kỳ, làm giám khảo cùng người xem ở đây kinh ngạc cảm thán không thôi.
Từ đây về sau, Chiêm Ngọc ở trên Bách Khoa Baidu nhiều thêm một danh hiệu —— Chiêm thị minh ngọc.
Ý là ngọc của Chiêm thị.
Chiêm Ngọc năm trước tốt nghiệp ở học viện âm nhạc Bá Á nước Y, sau tốt nghiệp cậu không định tiếp tục ở nước ngoài, ở trong nước báo danh học viện âm nhạc Z đại.
Trước khi tham gia "Thi đấu đàn violon Nạp tư quốc tế", Chiêm Ngọc đã lấy qua không ít giải thưởng, nhưng làm cậu chân chính thành danh nổi bật trong ngành vẫn là một lần Nạp tư kia.
Sau lần đó, Chiêm Ngọc lại tham gia không ít thi đấu, trong lúc thi đấu, tên của cậu chưa bao giờ ngoài top ba. Trừ lần đó ra, cậu tham gia một ít khoá diễn xuất, nhưng bởi vì việc học, sang năm là lần đầu tiên cậu tuần diễn.
Cách thời gian tuần diễn còn hơn nửa năm, tất cả mọi chuyện đều có người đại diện cùng trợ lý an bài, người đại diện sẽ thường thường hướng Chiêm Ngọc báo cáo một chút tiến độ, Chiêm Ngọc chỉ cần phụ trách diễn tấu ý trong khúc nhạc là được, tăng thêm luyện tập.
Trước mắt cách thời gian tuần diễn còn rất dài, cậu cũng không sốt ruột, nghe ba nhắc tới, nói tiến độ với hai người một chút.
Đây là lần đầu tiên Chiêm Ngọc tuần diễn, Nhan Lạp phi thường coi trọng, trước đó cũng hỏi Chiêm Ngọc rất nhiều lần, cũng lén hỏi người đại diện của Chiêm Ngọc.
Người đại diện của Chiêm Ngọc là Du tỷ đã theo Chiêm Ngọc nhiều năm, cũng là người nhà bọn họ quen thuộc, làm việc phi thường nhanh nhẹn ổn thỏa, có cô an bài hết thảy, Chiêm Hồng Viễn cùng Nhan Lạp đều thực yên tâm.
"Mẹ và ba con muốn ngồi chỗ VVVVIP!!" Nhan Lạp nhắc nhở nói, "Đừng quên, còn có vé của Lật Thanh."
Lật Thanh là đồng học sơ trung của Chiêm Ngọc, mấy năm cha mẹ Lật Thanh công tác bên ngoài, cậu ta liền thích đi theo Chiêm Ngọc về nhà cọ ăn cọ uống, bởi vì từng giúp Chiêm Ngọc, Nhan Lạp nhận cậu ta làm con nuôi.
Ngày hôm qua Lật Thanh bắt Chiêm Ngọc mặc quần áo nữ, chó ngáp phải ruồi đụng phải Vệ Thu Dung.
Vé của họ Chiêm Ngọc khẳng định sẽ bảo người giữ, cũng lưu một ít cho họ cầm đi tặng người, Chiêm Ngọc muốn cho bà yên tâm, liền nghe bà nói: "Cũng không biết Thẩm Tùng An có nghe đàn violon hay không, mẹ có thể đưa cậu ấy một tấm vé, chỗ VVVVIP nha."
Chiêm Ngọc: "......"
"Bất quá cậu ấy giống như không thu quà của fans, vậy phải làm sao bây giờ?" Nhan Lạp có chút sầu, lẩm bẩm, "Tiểu Duệ nhà dì Mẫn của con cũng bắt đầu đóng phim, không biết có thể gặp Thẩm Tùng An hay không, hôm nào mẹ hỏi nó một chút."
Chiêm Ngọc nghe bà nói, nghĩ thầm mẹ người thật đúng là nhọc lòng quá nhiều.
Thẩm Tùng An có nghe diễn tấu đàn violon hay không, Chiêm Ngọc thật ra không thèm để ý, cậu muốn biết cái vị đưa khăn tay cho mình ngày hôm qua có phải Thẩm Tùng An hay không.
Cái khăn tay ngày hôm qua kỳ thật cậu cũng không dùng, hôm nay cũng mang theo về.
Cậu nghĩ, nếu đối phương chỉ là một người qua đường, không có cơ hội gặp lại, cậu sẽ cất khăn tay thật kỹ, coi như cất một phần hảo ý đến từ người xa lạ. Nếu đối phương thật là Thẩm Tùng An, như vậy về sau có cơ hội gặp mặt, ít nhất cậu cũng nên trả khăn cho đối phương.
Thời gian buổi chiều, Chiêm Ngọc xem bộ 《 Phượng Minh Sơn 》 Thẩm Tùng An diễn chính.
Tuy rằng cậu không hiểu về diễn lắm, nhưng cũng có thể đại khái nhìn ra được kỹ thuật diễn của Thẩm Tùng An xác thật thật tài thật giỏi, nghe Nhan Lạp nói bộ diễn này là tác phẩm 5 năm trước, trải qua thời gian lắng đọng lại, hiện giờ kỹ thuật diễn của Thẩm Tùng An sớm bay vọt.
Trừ bỏ cái này, qua nói chuyện phiếm, Chiêm Ngọc cũng biết được một ít về Thẩm Tùng An.
Tỷ như anh ở công ty giải trí Minh Vũ không phải diễn viên ký hợp đồng bình thường, mà có cổ phần, trước mắt trừ bỏ đóng phim, anh rất ít tham gia tiết mục cùng quay quảng cáo.
Một buổi chiều qua đi, Chiêm Ngọc tuy không phải fans, cũng biết một ít về chiều cao cân nặng và thông tin nhỏ nhặt của Thẩm Tùng An.
Vệ Thu Dung cũng gọi vài lần, cậu đều làm lơ, tin trên WeChat cũng không trả lời.
Buổi tối ăn cơm xong, Chiêm Ngọc không tiếp tục xem TV, mà lên lầu luyện đàn.
Trong nhà không gian lầu ba tất cả đều thuộc về cậu, trừ bỏ phòng ngủ ở ngoài, còn có một gian thư phòng lớn một gian phòng đàn lớn.
Cậu từ Cảnh Thái Uyển trở về cũng cầm danh mục ca khúc tuần diễn năm sau về, đặt tờ ghi nốt nhạc lên giá, lấy đàn violon bắt đầu luyện đàn.
Cậu