Thi Minh từ lúc ở rạp hát lớn Arthur quen Lật Thanh, vẫn luôn liên hệ với Lật Thanh, không phải WeChat thì gọi điệ, mời bằng hữu ăn cơm cũng tới tiệm Lật Thanh. Chỉ là thái độ Lật Thanh cũng không thân thiện, đại bộ phận thời gian đều là anh ta chủ động, dưới tình huống Lật Thanh cố tình bảo trì khoảng cách, giữa hai người bọn họ vẫn luôn bảo trì quan hệ bằng hữu bình thường, không tiến nổi thêm một bước.
Tình huống như vậy vẫn luôn duy trì đến ngày Lật Thanh khai trương cửa hàng mới có đột phá.
Lúc ấy anh ta vì lâm thời có việc không thể qua cổ động, hết bận mới gọi Lật Thanh chúc mừng, không nghĩ tới Lật Thanh sẽ gọi anh ta qua uống rượu.
Cũng khi đó anh ta biết bí mật của Lật Thanh, bí mật làm anh ta khiếp sợ vạn phần.
Cho nên kỳ thật anh ta cũng không tin nội dung hot search, chỉ là gần nhất Lật Thanh vẫn luôn tránh làm anh ta thập phần buồn bực, cho nên thấy hot search mới call video cho Thẩm Tùng An phát giận.
Nhưng anh ta trăm triệu không nghĩ tới, sẽ bất ngờ đánh vỡ quan hệ của Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc.
Phía trước Thẩm Tùng An công bố tình yêu cũng không có nói cho anh ta đối tượng kết giao là ai, chỉ nói hết bận tất cả tụ hội, anh ta căn bản không nghĩ tới đối tượng sẽ là Chiêm Ngọc! Khiếp sợ rất nhiều, một câu mê sảng "Cậu không chỉ đụng vợ tôi còn đụng em trai" buột miệng thốt ra, ngay sau đó anh ta liền nhìn thấy bên Thẩm Tùng An một mảnh đen nhánh.
Thẩm Tùng An ấn Chiêm Ngọc trong ngực, Chiêm Ngọc không phòng bị mà đụng ngực anh, chóp mũi truyền đến đau làm Chiêm Ngọc kêu rên một tiếng.
Thẩm Tùng An nghe thanh âm cậu, nào còn ghen gì chỉ còn lo lắng, vội buông cậu ra, cúi đầu kiểm tra mặt cậu: "Đụng vào nơi nào? Đau hay không?"
Chiêm Ngọc bị va chạm làm thanh tỉnh, nghĩ đến tình huống Thi Minh phá vỡ quan hệ của mình cùng Thẩm Tùng An, không khỏi có chút thẹn thùng cùng xấu hổ, xoa xoa mũi, nhỏ giọng mà nói: "Còn tốt, không đau. Nhưng Thi đạo......"
"Không cần để ý đến cậu ta." Thẩm Tùng An nghe cậu nói không đau liền yên tâm, duỗi tay giúp cậu thắt nút áo, bảo đảm không lộ.
Chiêm Ngọc thấy anh còn dựng cổ áo mình lên, một bộ hận không thể quàng thêm cái khắn, thấy cạn lời lại buồn cười: "Thẩm ca, không cần thế."
"Ừ." Thẩm Tùng An ngoài miệng đáp lời, động tác trên tay lại không chút hàm hồ.
Bên kia WeChat Thi Minh nghe hai người không coi ai ra gì nói chuyện, "ĐM" một câu, tăng thanh âm nói:"Tôi nói hai người đấy mới sáng sớm đã tú ân ái?! Nơi này còn có một người đấy!"
"Thẩm Tùng An cậu có dám không đặt điện thoại một bên? Tôi không cẩn thận nhìn thoáng qua Chiêm Ngọc lão sư thì sao? Cậu đến mức này sao?"
"Hiện tại truyền thông cũng quá vô dụng đi, cái gì mà đưa bạn gái gặp ba mẹ, cậu rõ ràng là đưa bạn trai!"
"Lúc trước tôi còn kỳ quái lúc trước cậu cự tuyệt diễn 'Bài ca dạy Thanh Xuân', sao đột nhiên vừa nghe Chiêm Ngọc lão sư cũng ở liền lật lọng nhận kịch bản, hoá ra cậu sớm mang ý xấu với Chiêm Ngọc lão sư! Cậu người đàn ông này tâm cơ quá sâu!"
"Thẩm Tùng An mau nhìn điện thoại! Tôi có lời muốn nói!!"
Anh ta lải nhải bên kia, Thẩm Tùng An bên này lại mắt điếc tai ngơ, xem anh ta không tồn tại.
Ngược lại Chiêm Ngọc nghe xong lời anh ta nói ngây ngẩn cả người.
Phía trước Chiêm Ngọc kỳ quái sao Thẩm Tùng An nhận phim thần tượng vườn trường, trước mắt Thi Minh nói làm cậu bừng tỉnh đại ngộ, cậu nhìn nhìn di động lại nhìn về phía Thẩm Tùng An: "Thẩm ca, anh......"
"......" Thẩm Tùng An tránh tầm mắt cậu, trực tiếp cầm di động tắt call video.
Chiêm Ngọc: "??"
Thẩm Tùng An ho nhẹ một tiếng, giấu đầu lòi đuôi giải thích một câu: "Quá ồn."
Chiêm Ngọc chú ý tới bên tai anh có chút hồng, còn lại không hỏi cũng biết đáp án.
Chiêm Ngọc nhớ tới ngày gặp Thẩm Tùng An ở phòng đàn, lúc ấy cậu chỉ tưởng Thẩm Tùng An tương đối chú trọng thời gian, cho nên mới đến sớm, hiện tại nghĩ đến, anh hẳn đang đợi cậu.
Nghĩ đến chỗ này, ý cười bên môi Chiêm Ngọc chậm rãi mở rộng, cuối cùng nhịn không được cúi đầu bật cười.
Thẩm Tùng An thấy thế, duỗi tay xoa xoa tóc cậu, bất đắc dĩ mà nói: "Đáng cười vậy sao?"
Chiêm Ngọc lắc đầu, mi mắt cong cong mà hướng Thẩm Tùng An cười một cái, nhìn anh thong thả mà nghiêm túc: "Thẩm ca, hình như em chưa nói với anh, em rất rất thích anh."
Thẩm Tùng An nghe vậy cả người chấn động, cùng Chiêm Ngọc đối diện, anh thấy mình phảng phất như bị tình yêu rõ ràng nơi đáy mắt Chiêm Ngọc làm nóng đến cả người run run.
Cùng Chiêm Ngọc bên nhau khoảng thời gian này, anh có thể từ nhất cử nhất động mỗi nụ cười hành động của Chiêm Ngọc mà nhận ra Chiêm Ngọc thích mình, nhưng Chiêm Ngọc lần đầu nói ra.
"Nói lại lần nữa."
Thẩm Tùng An nghe được mình thấp giọng nói, âm cuối mang theo run rẩy không thể nghe thấy.
Chiêm Ngọc dựa qua, đôi tay ôm mặt anh, học bộ dáng ngày thường hôn môi mình của anh, từ trán một đường hôn xuống môi, mỗi một nụ hôn rơi xuống cậu đều nhẹ giọng nói một câu "Thích anh", cuối cùng hôn dừng ở môi Thẩm Tùng An.
"Thẩm Tùng An."
Chiêm Ngọc nhẹ giọng gọi tên anh, ánh mắt chuyên chú mà thâm tình, từng câu từng chữ mà nói: "Em thích anh."
Không phải vì cảm động, không phải vì hồi báo, mà là thích anh thật sự, hy vọng có thể cùng anh luôn bên nhau.
Mãi cho đến khi chúng ta đầu đầu bạc, anh vẫn trồng hoa hồng cho em, còn em thì vì anh viết khúc.
Thẩm Tùng An duỗi tay ôm Chiêm Ngọc, chôn mặt ở hõm vai cậu.
Không bao lâu Đàm Dĩnh gọi lại, nói cho Thẩm Tùng An hot search đã gạt, truyền thông đưa tin cũng xóa Weibo.
Thẩm Tùng An nói chuyện đã xử lý cho Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc lên Weibo nhìn một chút, phát hiện trên Weibo chỉ còn vài tấm ảnh võng hữu lưu lại.
Bởi vì chụp lén, phóng viên chỉ chụp bên mặt Lật Thanh, mà Lật Thanh hai ngày này vừa lúc có chút cảm mạo, đêm qua đeo khẩu trang, ảnh chụp cậu tương đối mơ hồ, trừ bỏ mấy người bọn họ, chỉ dựa 3 bức ảnh cơ hồ không ai nhận ra Lật Thanh.
Đối này Chiêm Ngọc không khỏi nhẹ thở ra, chính cậu lên hot search không sao cả, nhưng Lật Thanh không được, như vậy Lật Thanh quá nguy hiểm.
Thẩm Tùng An đăng nhập Weibo làm sáng tỏ nội dung hot search, tỏ vẻ người trong ảnh là thân thích trong nhà, không phải bạn gái như truyền thông nói.
Weibo vừa đăng xong không bao lâu bị fans xoát bạo, trong đó có một bình luận được đẩy lên đầu.
—— Thẩm ca cùng người trong nhà ăn cơm vì cái gì đưa Tiểu Ngọc theo?!【nghi vấn】
Chiêm Ngọc nhìn bình luận này, trong giọng nói mang theo chút kiêu ngạo: "Bởi vì tôi là người một nhà nha ~"
Thẩm Tùng An nghe cậu nói, nghiêng đầu hôn mặt cậu, sau đó rep bình luận kia —— bởi vì là người một nhà.
Chuyện hot search xem như hạ màn, hai người rời giường rửa mặt xong, hội họp với mấy người Nhan Lạp theo thời gian hẹn trước.
Thẩm Tùng An nói chuyện hot search cho Lật Thanh, thuận đường xin lỗi Lật Thanh, Lật Thanh từ bên Thi Minh đã biết chuyện này, cũng không để trong lòng.
Cậu cười cười với Thẩm Tùng An nói: "Không cần xin lỗi, cũng không phải chuyện lớn. Về sau chiếu cổ Tiểu Ngọc."
Thẩm Tùng An trịnh trọng gật đầu: "Tôi bảo đảm."
Thẩm Tùng An không cùng Chiêm Ngọc về C thị, hàng năm anh công tác bên ngoài, lần này về tính ở nhà với ba mẹ.
Trường học đã nghỉ đông, từ Yến Thành về, phần lớn thời gian Chiêm Ngọc ở nhà luyện đàn, ngẫu nhiên đi Lộc Nhung loan nhìn hoa hồng trong nhà ấm trồng hoa.
Mỗi ngày cậu và Thẩm Tùng An đều liên hệ qua WeChat, buổi tối hai người thường xuyên hàn huyên tới khi pin yếu mới nói ngủ ngon rồi ngủ.
Nháy mắt, tới ngày trừ tịch.
Một giấc ngủ dậy, chuyện đầu tiên Chiêm Ngọc làm là gửi WeChat cho Thẩm Tùng An, gửi qua "Sớm an", Thẩm Tùng An bên kia không rep cậu cũng không thèm để ý, tùy tay đặt điện thoại trên giường, đứng dậy đi rửa mặt đánh răng.
Chờ cậu rửa mặt xong ra tới, Thẩm Tùng An vừa vặn gọi tới.
Chiêm Ngọc vui sướng nhảy lên giường, cầm di động ấn nghe: "Thẩm ca, buổi sáng tốt lành nha ~"
"Buổi sáng tốt lành." Thẩm Tùng An ở đầu kia cười nói, "Anh nhờ người tặng hoa, hẳn tới rồi, em đi ra ngoài lấy một chút."
"Được." Chiêm Ngọc vừa nghe có hoa, lập tức từ trên giường bò dậy, đi dép lê chạy ra ngoài, trong điện thoại Thẩm Tùng An kịp thời nhắc nhở: "Tiểu Ngọc, mặc áo khoác vào."
Bước chân Chiêm Ngọc dừng, "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn về phòng cầm áo khoác mặc vào, sau đó một đường chạy xuống.
Ở phòng khách Chiêm Hồng Viễn đang đọc báo nhìn cậu như một cơn gió lao vút ra ngoài, vội vàng ra tiếng gọi: "Tiểu Ngọc con đi đâu?"
"Đi nhận quà ạ!"
Chiêm Ngọc ném xuống những lời này, người đã chạy tới cửa đại sảnh, cậu không tắt máy, một bên chạy một bên cùng Thẩm Tùng An nói: "Em lập tức