Tần Đường nắm chặt lấy quần áo anh, thấp giọng nói: “Em sợ.”
Trái tim Tưởng Xuyên chợt thắt lại, đột nhiên nhận ra, có lẽ anh đã quá tự tin, rõ ràng là biết cô sợ hãi điều gì nhất nhưng vẫn không mang lại được cảm giác an toàn cho cô. Hai người trầm mặc ôm nhau, lòng bàn tay Tưởng Xuyên ướt đẫm mồ hôi, một lúc lâu sau, anh thấp giọng nói: “Sau khi vụ án này kết thúc, nếu anh còn sống….”
Tần Đường chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Giọng nói của Tưởng Xuyên đột nhiên nín bặt, những lời phía sau không thốt nổi nên lời.
một giọt nước mắt chợt rơi xuống từ đôi mắt trong suốt của Tần Đường. Tưởng Xuyên ôm mặt cô, khóe miệng khẽ cong lên, “Cũng không nghiêm trọng đến mức đó đâu. Cười lên một chút xem nào.”
Tần Đường không cười nổi: “anh đang nói lời trăn trối sao?”
Tưởng Xuyên thở dài một tiếng, cúi đầu hôn cô: “anh sẽ không chết. anh đi xem bói người ta bảo mạng anh rất cứng, sau này sẽ có hai đứa con, một trai một gái, còn thọ được ít nhất 80 tuổi nữa.”
Lông mi Tần Đường run rẩy: “Thầy bói cũng nói em sẽ có hai đứa con, một trai một gái. Nếu anh chết thì em sẽ sinh con với người đàn ông….”
Tưởng Xuyên nắm chặt lấy bả vai cô, cắn môi cô, nuốt hết những lời nói còn đang dang dở của côxuống, “Người đàn ông khác ư? Em nằm mơ!”
Chỉ với những lời này của cô, có thể nào anh cũng phải sống mới được.
Tưởng Xuyên đè cô lên sofa, cởi hết quần áo của cô ra, vuốt ve thân thể cô, từ khuôn mặt xuống đến cằm, lại xuống đến xương quai xanh tinh xảo, tới bộ ngực đầy đặn, từng tấc từng tấc một rồi cúi xuống hôn lên môi cô. Gương mặt Tần Đường đỏ rực, nhìn chằm chằm lên trần nhà thở dốc, không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.
anh quỳ thẳng người dậy, cởi áo ra, giây tiếp theo liền phủ cả cơ thể mình lên người cô, hôn cô.
anh nhìn cô, đôi mắt thâm trầm đen như mực.
Còn chưa bắt đầu làm mà hai chân Tần Đường đã bắt đầu nhũn ra, anh dường như rất thích dùng cách này để bày tỏ sự phẫn nộ và bất mãn của mình, giống như tối hôm qua, khi cô nói Trần Kính Sinh vẫn ở trong lòng cô, anh liền bắt lấy cô quấn quít cả đêm.
cô bám lên vai anh, đôi mắt ướt át: “anh vẫn còn sức sao?”
Tối hôm qua hai người gần như đã thức trắng cả đêm, phóng túng không chút tiết chế.
Ánh mắt Tưởng Xuyên tối sầm lại, giữ lấy eo cô trầm xuống.
“A……” cô nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, có chút khó chịu, cũng có chút đau.
“Đau sao?” Tưởng Xuyên quan sát vẻ mặt của cô.
“Ưm…” cô nhắm mắt lại, “anh nhanh….”
Đáp lại cô là một trận va chạm mạnh mẽ. Sau nhiêu lần thâm nhập vào sâu tận bên trong, Tần Đương như bị va chạm đến tận tim, xương cốt bủn rủn, đầu óc đột nhiên trắng xóa….
cô cắn vai anh, vừa run rẩy vừa ai oán: “Em nói nhanh không phải là cái này….”
Tưởng Xuyên nghiêng đầu hôn lên mặt cô, vòng qua hai chân cô bế cô lên, đi đến bên giường sau đó nghiêng người đè xuống…
……….
Sáng hôm sau, Tưởng Xuyên tỉnh dậy môt lần, thấy Tần Đường vẫn đang ngủ liền ôm cô nhắm mắt mộtlần nữa.
một buổi sáng an tĩnh và yên ổn cứ thế trôi qua, mà bọn họ cũng chỉ còn ngày hôm nay mà thôi.
Tối nay Tần Đường sẽ lên máy bay trở về
11h kém, Tần Đường tỉnh.
Tưởng Xuyên đã mặc xong quần áo, đang ngồi trước máy tính của cô, sửa lại thông tin vé máy bay cho cô.
Nghe thấy động tĩnh từ phía sau, anh liền đi tới, cúi người chống tay lên giường, “Em đói không?”
Tần Đường gật đầu, liếm liếm môi, Tưởng Xuyên rót cho cô cốc nước, “Em chuẩn bị một chút đi, chúng ta trả phòng. anh đã sửa lại thời gian chuyến bay cho em rồi. Chúng ta quay lại nghĩa trạm nghỉ ngơi một chút, buổi tối anh đưa em ra sân bay.”
Tần Đường uống nước, ngẩng đầu nhìn anh: “Em trở lại một chút, nếu mọi chuyện có thể xử lý tốt thìem sẽ trở lại.”
Đây là điều mà tối hôm qua bọn họ thương lượng.
Tưởng Xuyên nhận lại cốc nước từ tay cô, “Ừ, bao giờ em trở lại thì anh sẽ tới đón em.”
Tần Đường xốc chăn lên xuống giường, nhặt lại quần áo mặc lên rồi đi vào phòng vệ sinh
Tưởng Xuyên giúp cô cất máy tính và máy ảnh.
không đến nửa tiếng, hai người đã chuẩn bị xong.
Tần Đường nhận lấy máy ảnh, ôm ở trước ngực, đi theo sau Tưởng Xuyên ra khỏi phòng. Lúc đứng ở trên hành lang lại gặp phải tên tửu quỷ tối hôm qua, ánh mắt Tưởng Xuyên lạnh lẽo nhìn hắn ta mộtcái, ôm Tần Đường đi về phía trước.
Tần Đường cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự đề phòng của anh.
Ba người cùng đi vào thang máy, tửu quỷ cười xin lỗi, “Ngại quá, tối hôm qua tôi uống hơi nhiều, làm phiền hai người rồi.”
Tần Đường liếc nhìn hắn ta một cái, Tưởng Xuyên nhàn nhạt nói: “không có gì.”
Tới đại sảnh khách sạn, Tưởng Xuyên đi làm thủ tục trả phòng, Tần Đường đứng đợi ở phía sau anh, trong lúc lơ đãng chợt thấy người hôm qua, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau khoảng 2, 3 giây sau đó người nọ nhanh chóng quay đầu đi.
Tần Đường nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta, từ thân hình đến khuôn mặt của người đó đều rất quen thuộc, điểm khác nhau chính là cách ăn mặc và khí chất. Đột nhiên một khuôn mặt xẹt qua trong đầu, cô quay đầu nhìn lại thì người nọ đã đi xuống bậc thang.
cô không chắc lắm.
Tần Đường bắt lấy tay Tưởng Xuyên, anh quay đầu lại, “Sao thế?”
Nhưng bóng dáng người nọ đã hoàn toàn biến mất. Tần Đường đè xuống nghi hoặc trong lòng, chậm rãi lắc đầu, “không có gì.”
Tưởng Xuyên cất chứng minh thư và tiền đặt cọc vào ví, “đi thôi.”
Lúc ra đến cửa thì gặp Tào Nham và người phụ nữ tóc ngắn kia, Tưởng Xuyên chào Tào Nham một câu rồi dẫn Tần Đường đi.
Người đàn ông áo đen lấp trong chỗ tối thoáng nhìn thấy cảnh này: “Hai người họ quen nhau sao?”
“Người đàn ông kia tên là Tào Nham, là người làm công bình thường, cũng có buôn bán một chút. Mấy hôm trước có đi qua nghĩa trạm của Tưởng Xuyên, ở đó một thời gian, quyên góp một vài thứ.”
“Nhìn dáng người có vẻ không phải người làm buôn bán bình thường.”
“không điều tra được cái gì. Bây giờ người thích đi tập thể hình rất nhiều, cũng không thể chỉ dựa vào điều này mà đưa ra kết luận được.”
“Phong ca nói sao?”
“Tiếp tục theo dõi.”
Sau khi lên xe, Tần Đường vẫn tiếp tục nhìn xung quanh. Tưởng Xuyên nhìn về phía cô: “Từ lúc nãy đãthấy em không thích hợp rồi. Sao thế?”
Tần Đường nhíu mày, “Tối hôm qua, cả lúc nãy nữa, em đã gặp được tên cướp ở huyện Giai lần trước. không biết có phải em nhìn nhầm hay không nhưng không phải hắn ta đã bị cảnh sát bắt rồi sao? Loại tội phạm kiểu tái phạm thế này chắc chắn không thể được thả ra nhanh như thế. Mà cho dù có được thả ra thật thì sao hắn ta có thể xuất hiện ở khách sạn 5 sao được chứ?”
Tưởng Xuyên ngẩn ra: “Em không nhìn lầm chứ?”
Tần Đường cẩn thận nghĩ lại, “không đâu, chính là hắn ta. Tuy bên ngoài có chút khác nhưng em sẽkhông nhìn nhầm đâu.”
Tưởng Xuyên hạ mắt, trong đầu hiện lên từng mảnh vụn kí ức nhỏ nhặt, tạm thời không nghĩ ra điều gì cả, anh đưa tay xoa đầu cô, “Được rồi, đi ăn cơm trước đã. Em muốn ăn gì?”
“Mì lạnh.”
Tưởng Xuyên liếc nhìn cô một cái, “không muốn đổi sang thứ gì ngon hơn à?”
Tần Đường hỏi lại: “Mì lạnh không ngon sao?”
Tưởng Xuyên cười: “Sao lại thích ăn thứ đó đến thế chứ.”
Tần Đường cười, “không biết nữa, chỉ là cảm thấy ăn rất ngon thôi. Ở Bắc Kinh cũng có, nhưng khôngphải mùi vị chính cống.”
“Được, vậy đi ăn mì lạnh.”
Tưởng Xuyên tìm một cửa hàng nhà mở ở ven đường. anh gọi một bát mì thịt bò, gọi cho Tần Đường một bát mì lạnh.
cô ăn rất chậm. Thấy cửa hàng gần đó có bán thuốc lá Pha Lê, Tưởng Xuyên đi mua hai bao, hút xong một điều mà Tần Đường vẫn còn đang ăn.
Trở lại nghĩa trạm, mọi người cũng vừa cơm nước xong, đang ở trong sân nghỉ ngơi.
Lộ Toa cũng ở đó.
Hai người đi cả đêm không về, Lữ An đã giải thích rằng do bọn họ có việc, những người khác cũng không nghi ngờ gì, những Lộ Toa đương nhiên biết rõ Tưởng Xuyên và Tần Đường ở khách sạn qua đêm. cô ta dựa người vào cạnh cửa ở phòng khách hút thuốc, nhìn Hắc Hổ đang nhào về phía Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên xoa đầu Hắc Hổ, Tần Đường cũng xoa, sau đó không biết Tưởng Xuyên nói cái gì mà Hắc Hổ liền đổi hướng nhào về phía Tần Đường.
Hắc Hổ vóc dáng cao to, nặng tới hơn 30kg, Tần Đường không chút phòng bị liền bị nó đẩy lui về phía sau hai bước, vội vàng đứng vững, vẫy tay làm thủ thế “Nằm xuống”, Hắc Hổ lập tức ngoan ngoãn nằm sấp xuống bên chân cô.
cô trừng mắt nhìn Tưởng Xuyên, anh liền cười khẽ thành tiếng.
Lộ Toa nhìn một màn này, đáy mặt dần lạnh lẽo.
Lữ An đi về phía Tưởng Xuyên: “Tôi tới công ty đây.”
Tưởng Xuyên ném cho anh ta bao thuốc: “Ừ.”
Lữ An bắt được bao thuốc, “Đúng lúc đang hết thuốc.” anh ta vừa đi vừa xé vỏ bao thuốc, “Tôi đi đây.”
Tưởng Xuyên rút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng rồi châm lửa.
Lữ An đi được vài bước lại vòng lại, “Lộ Toa nói hôm nay nướng BBQ mời khách, bọn A Khởi rất vui.”
Tưởng Xuyên mặt không biểu tình, “Đúng là nướng BBQ đến nghiện rồi à.”
Lữ An: “Tiều Thành mau đi làm việc đi. Buổi tối cậu rảnh thì lái xe đưa bọn họ đi mua đồ. Người nhiều nên đồ cũng nhiều, không đi xe không được.”
Tưởng Xuyên nói: “Buổi tối tôi phải đưa Tần Đường ra sân bay.”
Lữ An hơi chững lại, nhìn về phía Tần Đường, “cô phải về ư?”
Tần Đường gật đầu, “Ừ, có chút việc.”
Lữ An hiểu ra, “Được rồi, vậy chiều tôi sẽ về sớm một chút.”
A Khởi và Tiểu Bạch hưng phấn đi quét sân, lấy số than còn thừa từ lần trước ra để dưới gốc cây. A Khởi nói: “Chị Tần Đường, tối nay chị có rảnh không? Chúng ta lại nướng BBQ tiếp này.”
Tần Đường nhìn về phía Lộ Toa, “Tối nay chị phải đi rồi. Các em chơi vui vẻ nhé.”
Lộ Toa nhìn về phía cô, “Về à?”
Tần Đường, “Ừ.”
Sau đó không muốn nói chuyện với cô ta nữa nên Tần Đường liền ngồi xổm xuống trước mặt Hắc Hổ vuốt ve nhúm lông màu sáng trên lưng nó.
Lộ Toa nhìn về phía Tưởng Xuyên nói: “Mai tôi cũng phải quay lại Bắc Kinh.”
Tưởng Xuyên hút thuốc, nhàn nhạt nói: “Vậy thì tốt.”
Tần Đường biết những lời này là nói cho cô nghe, liền mím môi, tiếp tục dùng tay vuốt ve lông Hắc Hổ.
Lộ Toa cười cười, “Đêm nay coi như làm bữa tiệc chia tay tôi đi.”
Tưởng Xuyên búng tàn thuốc, dư quang liếc về phía Tần Đường. cô đang ngồi xổm, bàn tay dịu dàng vuốt lông Hắc Hổ, hàng mi cong vút chớp chớp. Hai hôm nay cô đều không trang điểm, để mặt mộc, ngồi xổm một chỗ, thoạt nhìn thật giống như một cô gái nhỏ.
Tần Đường đột nhiên đứng lên, đi về phía cầu thang.
Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm bóng dáng cô vài giây, lại nhìn về phía Lộ Toa: “Có bọn Lữ An ở đây rồi.”
nói xong, anh cũng đi lên lầu theo.
Tần Đường trở về phòng mình, gọi điện thoại cho lão Viên, “Lão Viên, chuyện hôm qua chú nói có phải là thật không?”
Lão Viên ở bên kia nói: “Cháu chờ một chút.”
Tần Đường đoán bên kia chắc đang trong tình huống khó xử, liền kiên nhẫn đợi. Hai phút sau, lão Viên nói: “Chắc không sai được đâu. Từ lúc cháu 8 tuổi ta đã bắt đầu làm việc ở quỹ An Nhất rồi. Mười mấy năm qua, sổ sách của quỹ An Nhất chưa từng xảy ra sai sót, đến nay tự nhiên lại có chuyện khiến ta cũng cảm thấy không tin nổi.”
Tần Đưởng hỏi, “Sao chú phát hiện được chuyện này?”
“Sổ sách kia có vẻ như là bị sót lại. không phải ta phát hiện, là nha đầu Chu Đồng phát hiện, sau đó báo lại cho ta. Sổ sách tuy đã hủy được một nửa, chỉ còn lại non nửa lành lặn nhưng vẫn có thể nhìn ra được vấn đề. Tổng số nhiều hơn một số 0.”
“Chu Đồng?”
“Ừ, chính là tiểu nha đầu bên cạnh cháu đó.”
Tần Đường cẩn thận nghĩ nghĩ, trực giác của cô tin tưởng Chu Đồng, nhưng sổ sách này cô và lão Viên đã từng đối chiếu trước, thêm một số 0 nghĩa là thêm cả trăm triệu, “Lão Viên, chú có xem được thừa ra ở đâu không?”
Lão Viên cẩn thận nói: “không, hơn nửa giấy tờ đều đã bị hủy, chỉ còn lại non nửa trang giấy trắng bên dưới và phần tổng số. Hôm đó nhiều người tham gia đấu giá như vậy, vật phẩm cũng có đến 20-30 món, hơn 20 người mua, sao có thể tình nghi tất cả mọi người được?”
Tần Đường trầm mặc một lát, “Cháu biết rồi.”
Lão Viên hơi do dự một chút, “Đường Đường, chúng ta có nên nói với Tần tổng không?”
Tần Đường từ chối không chút suy nghĩ, “không cần.”
Trước khi sự kiện ngoài ý muốn hồi 5 năm trước xảy ra, cha mẹ cô vẫn luôn an tâm về cô, nhưng từ sau khi Trần Kính Sinh chết, bọn họ luôn lo lắng cho cô, nhưng cho dù như vậy thì họ cũng không hạn chế tự do của cô, cô muốn làm gì, bọn họ vẫn luôn đứng sau ủng hộ.
Nếu lại xảy ra chuyện, thì bọn họ sẽ càng thêm lo lắng về cô.
Tần Đường không muốn ỷ lại bọn họ quá nhiều, cũng không muốn làm cho bọn họ lo lắng, huống chi chuyện này đã có cảnh sát tham gia điều tra, lấy tính cách của ba cô thì ông có thể không nhúng tay vào nhưng nếu cô muốn đến Tây An nữa sợ sẽ không dễ dàng như trước nữa.
cô không muốn nảy sinh mâu thuẫn với bọn họ.
Lão Viên nghĩ nghĩ một hồi, đành phải nói: “Vậy được rồi. Bao giờ cháu về?”
“Đêm nay ạ. Sáng mai cháu sẽ tới quỹ An Nhất tìm chú, chú giữ tài liệu kia cẩn thận nhé.”
“Được, cháu yên tâm.”
………..
Cúp máy xong, Tần Đường cảm thấy lòng bàn tay mình cũng ướt đẫm mồ hôi.
Nhiều hơn một số 0, ít nhất là nhiều hơn 100 triệu, nhiều tiền như thế, nếu không điều tra rõ ràng, quỹ An Nhất liền xong đời rồi.
cô mở cửa ra, đứng ở lan can nhìn xuống dưới. Tưởng Xuyên không ở bên dưới, đang định gọi điện cho anh thì bên trái vang lên một tiếng động nhỏ, cô quay đầu lại nhìn liền thấy Tưởng Xuyên từ trong phòng đi ra.
Tần Đường lập tức đi về phía anh.
Tưởng Xuyên nhìn cô, đứng tại chỗ chờ.
Tần Đường đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Cửa phòng vẫn đang mở, Tưởng Xuyên hất cằm chỉ chỉ: “Vào trong rồi nói.”
Sau khi đóng cửa lại, Tưởng Xuyên hỏi: “Có chuyện gì?”
Tần Đường siết chặt điện thoại trong tay, nói: “Lão Viên bảo, sau khi đấu giá kết thúc, sổ sách của quỹ An Nhất thừa ra một số 0. Thừa ra một số 0, tương đương với nhiều thêm một trăm triệu. Quỹ An Nhất thành lập nhiều năm như vậy, sổ sách chưa từng xảy ra sai lầm như thế này. Bình thường những khoản quyên tặng không nhiều lắm, ít thì khoảng hơn một ngàn, nhiều lắm thì cũng chỉ là khoảng một trăm nghìn, hơn nữa những trường hợp này đều không nhiều. Con số chưa bao giờ vượt quá 1500 vạn cả.”
Tưởng Xuyên rũ mắt nhìn cô, “anh biết.”
Vừa rồi anh đã nói chuyện qua với Tào Thịnh.
Tần Đường nói: “Lão Viên nói ở đó chỉ còn lại nửa tờ báo cáo.”
Tưởng Xuyên biết cô bị kinh hãi, đưa tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô: “Đừng hoảng hốt, về đến nơi em đưa nốt nửa tờ báo cáo kia cho người của Tào Thịnh, nếu hữu dụng thì có thể để lại làm chứng cứ.”
Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải quỹ An Nhất sẽ bị tra xét không?”
Tưởng Xuyên không cách nào phủ nhận: “Tào Thịnh nói sẽ âm thầm điều tra. sẽ không công khai đâu. Em cứ yên tâm, bọn anh sẽ dốc hết sức bảo vệ thanh danh của quỹ An Nhất.”
anh biết cô đang lo lắng điều gì. Quỹ An Nhất là tâm huyết nhiều năm của cha mẹ cô. Nếu xảy ra chuyện này, thanh danh của nó nhất định sẽ bị ảnh hưởng, mà ảnh hưởng tiếp theo sẽ là sự nghiệp của cha mẹ cô.
Thanh danh quỹ An Nhất bị tổn hại, đối với rất nhiều trẻ em vùng nghèo khó cũng là một sự bất hạnh.
Cho nên về công hay về tư, cảnh sát cũng nhất định dốc sự bảo vệ.
Tần Đường khẽ thở ra: “Cảm ơn anh.”
Tưởng Xuyên cười cười, ngón trỏ nâng cằm cô lên: “Em cảm ơn anh cái gì?”
Tần Đường né khỏi tay Tưởng Xuyên, vùi đầu vào vai anh, “không có gì, chỉ là cảm thấy anh rất tốt.”
một câu này của cô khiến trái tim Tưởng Xuyên mềm nhũn.
Vài giây sau, cô ngẩng mặt lên: “Lộ Toa biết quan hệ của chúng ta.”
Tưởng Xuyên: “Ừ.”
Tần Đường hừ nhẹ: “Đêm nay anh đừng có uống rượu đấy.”
Lần trước nướng BBQ, Lữ An mua rất nhiều bia. cô không thích uống bia nên không chạm vào giọt nào, mà đêm đó Tưởng Xuyên cũng không uống. Đêm nay nói không chừng Lộ Toa sẽ yêu cầu mọi người chạm cốc.
Tưởng Xuyên “ừ” một tiếng, “Uống vào cũng không làm được cái gì hết.”
Tần Đường nghĩ nghĩ, cũng đúng, mọi sự chú ý mấy hôm nay của anh đều dùng hết lên người cô rồi.
cô không lên tiếng, cúi đầu suy tư. Tưởng Xuyên khẽ niết vành tai trắng nõn của cô khiến nó hồng lên, “Nghĩ bậy cái gì, còn sức sao?”
Tần Đường: “......”
Sao anh biết cô đang nghĩ gì chứ.
Tưởng Xuyên cúi đầu, khẽ cắn lên vành tai cô, hô hấp nóng hổi phả vào tai cô, ép giọng nói xuống thấp nhất: “Bao nhiêu sức lực đểu để dành cho em hết.”
Tần Đường không nhịn được run rẩy, rụt cô lại: “Đừng cắn, buồn…..”
Tưởng Xuyên cười nhẹ ra tiếng, buông cô ra. Rút ví trong tí ra, lấy ra một tấm thẻ đặt vào tay cô.
Tần Đường ngẩn người, lập tức hiểu được ý nghĩa của tấm thẻ này. cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em chưa từng nói muốn đòi tiền anh mà.”
Tưởng Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Hình như em nói rồi đó.”
Tần Đường cắn môi dưới: hình như có nói thật.
cô thấy vô cùng bối rối, nhìn anh chăm chú: “Tưởng Xuyên, em không thiếu tiền.”
Tưởng Xuyên biết cô không thiếu tiền. Số tiền này ở Bắc Kinh chỉ đủ cho cô mua một cái nhà vệ sinh trong chung cư. anh không thể cho cô nhiều tiền, nhưng đây là tất cả rồi. anh cũng biết Tần Đường không để ý đến chuyện này, nếu cô để ý thì sẽ không bởi vì một số tiền này mà chạy đến Tây An tìm anh.
Tần Đường hỏi: “Bên trong có bao nhiêu đó?”
Tưởng Xuyên: “Hình như hơn chín mươi vạn thì phải. Mật khẩu là sinh nhật em.”
“anh cho em hết ư?” Tần Đường nhíu mày, đột nhiên nhớ ra hôm qua anh đến ngân hàng chắc là để đổi mật mã thành sinh nhật cô.
Tưởng Xuyên cười: “Cũng không hẳn, anh vẫn giữ lại một ít.”
Lâm Hạo là con một trong nhà. Sau khi anh ta chết, Tưởng Xuyên vẫn thường xuyên đến thăm cha mẹ anh ta. Trước đó mẹ anh ta bị bệnh, phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, Tưởng Xuyên đã chi ra mộtkhoản tiền, sau đó cha Lâm muốn trả lại một phần, nhưng anh đã không nhận.
Nếu không thì 87 vạn kia, anh vẫn có thể lấy ra được.
Tưởng Xuyên nhìn cô rối rắm, bật cười: “Nếu em không muốn tiêu số tiền này thì cứ giữ lại đi, sau này để anh dùng cưới vợ.”
Tần Đường biết anh đang nói đùa. Đàn ông đều không thích nợ tiền phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ của mình.
Tần Đường không nói gì nữa, cất thẻ đi.
một lát sau cô mới nói: “Nếu anh không có đủ tiền để cưới em thì em có. Em cũng kiếm được không ít tiền đâu.”
Tưởng Xuyên lập tức đen mặt.
Tần Đường đột nhiên cười rộ lên, nhào vào lòng anh, “Được rồi mà, mẹ anh sẽ không để ý đến chuyện này đâu.”
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, “Vậy ba em sẽ để ý sao?”
Tần Đường mím môi: “Ừ…. Ít nhiều gì thì cũng sẽ để ý. anh sợ sao?”
“không sợ.” Tưởng Xuyên cười, “anh sẽ đối mặt.”
Chuyện anh lo lắng nhất chính là việc ngoài ý muốn năm đó. Tần Đường không nhớ rõ anh nhưng ba mẹ cô nhất định có ấn tượng.
Tưởng Xuyên thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, há miệng ra rồi lại thôi, vẫn nuốt hết những lời nói xuống. Mấy ngày hôm nay anh đã nhiều lần muốn nói chuyện năm đó cho cô, nhưng lại không thể mở miệng. anh không muốn bởi vì chuyện năm đó mà đánh mất cô.
anh thừa nhận việc mình làm như vậy có chút đê tiện, nhưng anh không còn cách nào khác.
Chờ cô yêu anh nhiều hơn chút nữa đi.
Tần Đường xoay người ngồi xuống trên giường anh, cởi giày ra, huơ huơ chân.
“Vẫn còn sớm. Em có thể nghỉ lại ở phòng anh không?”
Tưởng Xuyên nhìn đôi chân trắng nõn của cô, chậm rãi dời ánh mắt đi: “Ừ. Tối hôm qua không ngủ đủ à?”
Tần Đường: “Đủ rồi. Nhưng em không muốn xuống nhà.”
Tưởng Xuyên xốc chăn lên cho cô, Tần Đường lập tức chui vào, chăn che đi chân cô, cô dùng gối lót ở dưới đầu gối, cúi đầu nghịch máy ảnh. Lần này tới không chụp được gì mấy, phần lớn đều là ảnh nghĩa trạm.
Xem tới xem lui mới nhận ra ảnh của Tưởng Xuyên cũng có không ít.
Tưởng Xuyên nhìn cô: “Em cứ nghỉ ngơi đi nhé. anh xuống dưới nhà một chuyến.”
Tần Đường ngẩng đầu: “anh phải ra ngoài sao?”
“Ừ.” Tưởng Xuyên nói, “Ở ngay gần đây thôi. anh sẽ về sớm.”
“Ừ, vậy anh đi đi.”
………
Dì Quế biết tối nay Tần Đường phải đi nên liền nấu cơm sớm, sớm hơn nửa tiếng so với giờ ăn tối hàng ngày.
Mọi người vây quanh bàn ăn cơ, Tiểu Bạch và Từ Bằng hai hôm nữa cũng phải rời đi rồi nên mọi người khó trách khỏi quyến luyến. cô nhìn về phía Tần Đường: “Chị Tần Đường, máy ảnh của chị có ảnh chụp chung tất cả mọi người không?”
Tần Đường nhìn cô ấy: “Có.”
Tiểu Bạch tha thiết: “Vậy có thể cho tụi em một tấm không?”
Tần Đường nói: “Em đưa địa chỉ mail đây.”
Tiểu Bạch vui vẻ nói: “Được ạ.”
Tiểu Thành hỏi: “Chị Tần Đường, vậy lần sau chị lại đến tiếp chứ ạ?”
“Tới chứ…..”
“thật ạ?” Tiểu Thành vui vẻ: “Em còn tưởng chị sẽ không đến nữa chứ.”
Tần Đường nhàn nhạt nói: “sẽ không đâu.”
Tưởng Xuyên khẽ cong khóe miệng, Lữ An liếc nhìn anh một cái trêu chọc: “Đương nhiên phải tới rồi. Ở đây còn có……….chuyện chưa làm xong phải không?” anh ta lái sang chuyện khác, “Lần trước bảo muốn đi mấy nơi còn chưa đi được kìa. Nhất định phải đến trước khi tuyết rơi mới được, nếu không đường sẽrất khó đi đấy.”
Tần Đường ngẩng đầu nói: “Mùa đông cũng được, vừa vặn có thể chụp được nhiều ảnh hơn.”
Lữ An nói: “Trong thôn mùa đông không có máy sưởi đâu.”
Tiểu Thành nói: “Nhưng có giường đất mà. Chị Tần Đường, chị đã bao giờ ngủ giường đất chưa?”
Tần Đường: “Chưa.”
Tiểu Thành cười hắc hắc nói: “Vợ con ấm đầu giường đất, đàn ông trong thôn đều hay nói như thế chị ạ.”
Tần Đường cười cười, không nói tiếp.
Sau khi ăn xong, mọi người ra sân nói chuyện phiếm. Tần Đường lên nhà lấy hành lý, Tưởng Xuyên giúp cô đặt hành lý lên xe.
Mọi người đều xúm lại, trừ Lộ Toa.
Vốn dĩ đêm nay mọi người muốn nướng BBQ, nhưng Tần Đường đột nhiên rời đi, bầu không khí vui vẻ cũng vơi đi một chút. Tiều Thành nắm tai Hắc Hổ: “Chị Tần Đường, chị rảnh thì nhớ tới sớm nha. Tới sớm sớm một chút nhé, bọn em sẽ rất nhớ chị.”
Lữ An không nhìn nổi dáng vẻ cợt nhả của cậu ta, liền thò chân đá một cái: “không tới lượt cậu nhớ.”
Tưởng Xuyên ngồi vào ghế lại, vẻ mặt vô cảm nhìn bọn họ: “Mau lùi ra sau đi, đừng đứng chắn đường.”
Tần Đường xoa đầu Hắc Hổ, nhìn mọi người cười: “Tôi đi đây.”
Chiếc xe Jeep đen chậm rãi rời khỏi sân, sau đó dần biến mất trong bóng đêm.
Nghĩa trạm nằm ở vùng ngoại thành nên xe tương đối ít.
Thời gian vẫn còn sớm, cho nên Tưởng Xuyên cũng không tăng tốc. Điện thoại Tần Đường đặt trong túi đổ chuông, cô cầm lên xem rồi nghe máy: “Mẹ à, đêm nay con sẽ về…...không cần bảo tài xế đến đón đâu ạ, xe của con vẫn đang ở bãi đỗ xe mà, con sẽ tự lái xe về.”
“Vâng ạ…..” cô ngoan ngoãn nói: “Con chào mẹ.”
Tưởng Xuyên nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, liếc nhìn cô: “Vẫn nên bảo tài xế tới đón em đi.”
Tần Đường, “không cần, về tới bên kia cùng lắm là 11h hơn. Em tự lái xe về cũng được.”
Tưởng Xuyên không nói gì, lấy điện thoại ra, đang định gọi điện cho Tào Thịnh bảo bên kia sát sao hơn một chút thì Tào Nham gọi điện thoại tới. Tưởng Xuyên vừa mới bắt máy đột nhiên cảm thấy khôngthích hợp, anh ngẩng đầu, nhìn về phía gương chiếu hậu. một chiếc xe thương vụ màu đen đang từ phía sau lao lên, trong lòng anh run lên, lại nhìn về phía trước….
Ngay chỗ rẽ, một chiếc xe tải lớn đang chậm rãi đi tới.
Đây đúng là thời điểm tập kích hoàn hảo nhất. Nếu chiếc xe ở phía sau đụng phải anh và Tần Đường thìhai người họ chắc chắn cũng sẽ đụng vào chiếc xe tải phía trước nữa.
Điện thoại rơi xuống, Tào Nham trong điện thoại gấp gáp hét lên: “Tưởng Xuyên, cẩn thận đằng sau!!”
Tưởng Xuyên đã bất chấp tất cả, nhanh chóng đảo tay lái, nhìn Tần Đường quát: “Bám chặt!”
Tần Đường bị anh quát một tiếng thì giật mình sợ hãi, máy ảnh trong tay lăn xuống dưới chân, thân thể còn hành động nhanh hơn đầu óc, đợi cô phản ứng lại thì tay đã nắm chặt cửa xe, cố gắng ổn định bản thân, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy trong gương chiếu hậu hình ảnh một chiếc xe màu đen đanglao tới như điên. Đồng tử cô dần giãn ra, phía sau là một chiếc xe đang lao tới, phía trước lại một chiếc xe tải lớn….
Phía bên trái đường phía trước, một chiếc màu đen khác
cũng đang chạy song song.
Đây là muốn kẹp bọn họ thành bánh nhân thịt!!
Tay Tần Đường run lên, nắm chặt cửa xe, nội tâm vô cùng sợ hãi: “Tưởng Xuyên….”
Ánh mắt Tưởng Xuyên trở nên tàn nhẫn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã quét mắt quan sát xung quanh một lần, đầu óc hết sức bình tĩnh. Ngay một giây trước khi chiếc xe kia đụng phải mình lập tức bẻ quặt tay lái, nhấn ga, ngoặt sang làn đường phía bên trái.
Đồng thời, xe của Tào Nham ở phía sau cũng đột nhiên xông tới, chiếc xe vốn sẽ đâm phải của Tưởng Xuyên lại bị đụng trước, sau đó “Rầm” một tiếng, chiếc xe kia đâm phải xe tải, đầu xe bị đâm nát.
“Rầm!!!”
Lại một tiếng vang lớn khác.
Xe của Tưởng Xuyên đâm phải chiếc xe đang chạy ở làn đường bên trái, cả người Tần Đường bị bắn ra ngoài, sau đó lại bị dây an toàn kéo mạnh lại, đầu đập mạnh lên ghế dựa, cô lập tức thấy choáng váng mặt mày, ngực bị đè ép đến muốn nôn.
Phía bên phải xe phần bị va chạm với chiếc xe đen kia, cửa xe bị lõm hẳn vào.
Cánh tay cô đau nhói, toàn bộ tay bên phải đều bị đụng mạnh.
Tưởng Xuyên từ đầu chỉ chăm chăm bảo vệ Tần Đường, nếu không phải Tào Nham dùng đuôi xe chắn lại một chiếc xe khác thì tay trái anh đã bị phế rồi.
anh gục đầu lên tay lái thở dốc, mà người ngồi trong chiếc xe màu đen đối diện cũng trong cơn hốt hoảng tỉnh táo lại. Vùng ngoại thành xe ít người cũng ít, một vụ tai nạn giao thông liên hoàn cũng không gây ảnh hưởng mấy. Tiếng còi của xe cảnh sát nhanh chóng truyền đến, những người có liên quan lập tức rời khỏi xe.
Tào Nham sợ bại lộ thân phận nên sau khi liếc nhìn Tưởng Xuyên một cái liền nhanh chóng lái xe rời đi.
Tưởng Xuyên nhìn về phía Tần Đường, sắc mặt cô tái nhợt, môi bị cắn đến bật máu.
anh đưa tay qua xoa mặt cô, giọng nói nghèn nghẹn: “Đường Đường, sao rồi?”
Tần Đường nhìn về phía anh, hốc mắt ướt át, ánh mắt mờ mịt, bị dọa không nhẹ.
Trái tim Tưởng Xuyên thắt lại, tháo dây an toàn ra, cong eo nghiêng người qua kiểm tra thân thể cô, cúi xuống nhìn chân cô. Tần Đường hít sâu một hơi, sau đó mới run giọng nói: “Em….không sao…..chỉ là tay….đã tê rần rồi… không cử động được nữa….”
Tưởng Xuyên nhìn về phía tay phải đang nắm chặt chốt cửa của cô, cẩn thận cầm lấy, nhẹ nhàng tách từng ngón tay cô ra, nhẹ nhàng xoa bóp những ngón tay mềm mại. Nhìn cổ tay sưng đỏ của cô, nhẹnhàng xoa nắn: “Đau không?”
“Đau……” cô cắn môi.
Tưởng Xuyên nhíu mày, ngón tay cẩn thận vuốt ve, rồi lại khẽ ấn một chút, sau khi xác định cô không bị gãy xương mới nhẹ thở ra, cúi đầu thổi thổi lên tay cô: “Đợi lát nữa anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra.”
Xe cảnh sát nhanh chóng vây lại. Đầu chiếc xe việt dã màu đen đâm phải xe tải đã bị biến dạng nghiêm trọng, người bên trong chắc chắn cũng bị thương nghiêm trọng.
Tần Đường vẫn trong trạng thái hoảng sợ, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Tưởng Xuyên thấy cô như vậy vô cùng xót xa, khom lưng ôm cô ngồi lên đùi mình, “Xuống xe trước đã.”
Tần Đường ôm cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Còn anh thì sao? anh có sao không?”
Tưởng Xuyên: “anh không sao.”
“anh để em xuống, em tự đi được.”
“Đừng động.”
Tần Đường liền ngoan ngoãn ngồi im.
Tưởng Xuyên ôm cô xuống xe, để cô dựa vào thành xe, tay còn lại ôm chặt cô vào lòng.
Tần Đường ngốc lăng một chút, sau đó cũng đưa tay ôm lại anh, lắng nghe tiếng tim đập vẫn luôn trầm ổn hữu lực của anh đang trở nên kịch liệt lạ thường.
Chuyện này không chỉ dọa cô một trận.
Mà cũng khiến anh sự muốn chết. anh sợ mình không bảo vệ được cô.
Tưởng Xuyên ôm chặt cô, mãi cho đến khi cảnh sát đi về phía bọn họ.
Sau khi đưa hai người bị thương đến bệnh viện, cảnh sát liền tới đây để hỏi bọn họ quá trình vụ tai nạn.
……..
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Tưởng Xuyên gọi điện thoại cho Lữ An.
Lữ An nhanh chóng lái xe tới chờ xử lý nốt mọi chuyện.
Tưởng Xuyên dẫn Tần Đường tới bệnh viện. Hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, Tần Đường dựa vào lòng anh, ôm máy ảnh trong lòng kiểm tra, sau đó ngẩng đầu nhìn anh cười: “Máy ảnh thế mà không bị làm sao anh ạ!”
Tưởng Xuyên đè tay cô xuống: “Tay em đừng lộn xộn.”
Tần Đường bất động: “Vâng.”
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, môi cô vẫn còn dính máu, ngón tay cái anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nâng cằm cô lên cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi, khóe miệng cô.
Tần Đường hơi rụt người lại, ngẩng đầu cho hôn.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy vết máu nữa, Tưởng Xuyên mới buông cô ra.
Tài xế nhìn một màn này từ gương chiếu hậu, khẽ ho nhẹ một tiếng, bật đài radio lên để giảm bớt xấu hổ.
Tớ bệnh viện, Tần Đường đi làm kiểm tra, không gãy xương cũng không trật khớp nhưng lại sưng to đùng.
Tưởng Xuyên đứng ngoài cửa gọi điện thoại cho Tào Thịnh: “Ba người đã chạy trốn kia mấy anh đã bắt được chưa?”
Tào Thịnh nói: “Tào Nham bắt được rồi, đã áp tải về cục rồi.”
“Chúng khai thế nào?”
“Chỉ nói muốn mạng của anh, không hỏi thêm được gì nữa.”
Tưởng Xuyên im lặng vài giây, Tào Thịnh hỏi: “anh định đưa Tần Đường ra sân bay đúng không?”
“Ừ, sao?”
“cô ấy không sao chứ?”
Tưởng Xuyên nhìn về phía Tần Đường đang ngồi cạnh giường bệnh, “không sao.”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Y tá đã xử lý xong vết thương của Tần Đường, Tưởng Xuyên đi tới, Tần Đường liền ngẩng đầu nhìn anh: “anh thật sự không sao chứ?” Đến xe cũng bị đâm náy thành như vậy, anh thực sự không xây sát gì sao?”
Tưởng Xuyên nhìn về phía tay cô: “anh không sao. Còn đâu không?”
Tần Đường lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Tưởng Xuyên: “Vậy chúng ta về thôi.”
Hai người đi ra bên ngoài, Tần Đường có chút lo lắng: “sẽ không có chuyện gì nữa chứ?”
Tưởng Xuyên ôm vai cô, cúi đầu nói: “Tối nay sẽ không sao nữa đâu.”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Sắp 10h rồi.”
“Vậy em không trở về được nữa rồi.”
“Chúng ta quay lại nghĩa trạm trước.”
Hai người bắt một chiếc taxi quay lại nghĩa trạm.
Hành lý của Tần Đường đã được Lữ An mang về. anh ta đã nói qua với mọi người về chuyện xảy ra tai nạn trên đường đi, dọa mọi người sợ không nhẹ.
10r tối, Tưởng Xuyên và Tần Đường trở lại nghĩa trạm, mọi người lập tức vây quanh cô, thấy hai người thực sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Thành nhìn tay Tần Đường, lập tức hỏi thăm: “Chị Tần Đường, tay chị không sao chứ?”
Tần Đường: “không sao, chỉ là bị sưng lên thôi.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Tần Đường nhìn thoáng quá, trên vỉ nướng BBQ vẫn còn mấy miếng thịt, bên cạnh còn có hai cái chân dê, tiếng lửa vang lên lách tách, trong không khí mùi thịt lượn lờ, ở bàn nhỏ bên cạnh còn có mấy chai bia lạnh, đậu phộng, hạt dưa các thứ…. Cái gì cần có đều có, so với bữa tiệc mà Lữ An mời khách lần đó đồ ăn phong phú hơn không ít.
Lộ Toa đứng cạnh giá nướng BBQ, nhìn về phía bọn họ: “Hai người không sao thì tốt rồi. Lại đây cùng ăn chút gì đi.”
Hôm nay cơm chiều dùng sớm, lại qua một vụ ngoài ý muốn, thể xác và tinh thần đều có chút mệt mỏi, ngửi được mùi thịt nướng, Tần Đường cũng cảm thấy có chút đói bụng.
cô quay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên nói: “đi thôi, ăn thêm chút gì đó, xong sớm thì nghỉ sớm.”
Tưởng Xuyên đi rửa tay, chọn phần thịt đùi dê mềm nhất cắt thành miếng nhỏ, đưa cho Tần Đường.
Tần Đường nhận lấy, tay phải không tiện cầm đũa, Tưởng Xuyên lại lấy cho cô mấy cái xiên bằng tre.
Tiểu Thành nhìn bọn họ, trong lòng thầm nói: anh Tưởng đang theo đuổi chị Tần Đường đấy à?
Tưởng Xuyên gọi: “Tiểu Thành, lại đây.”
Tiểu Thành lập tức đi tới: “Sao vậy?”
Tưởng Xuyên đưa dao cho cậu, nói: “Chín hết rồi đấy, nướng thêm sẽ bị quá lửa. Cắt thịt xuống cho mọi người đi.”
Trong lòng A Khởi đã sớm thông suốt, tuy có chút không vui nhưng cũng không quá buồn. cô biết mình không xứng với Tưởng Xuyên, Tần Đường vừa xinh đẹp lại vừa có tài, Tưởng Xuyên thích chị ấy rất bình thường.
cô cầm cốc giấy hỏi: “Chị Tần Đường, chị muốn uống gì em lấy giúp chị.”
Tần Đường nhìn qua: “Cho chị chút nước cam đi.”
A Khởi đi rót cho cô một cốc nước cam.
Tưởng Xuyên kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Tần Đường, cầm xâu thịt bò đã được nướng chín lên ăn. Lộ Toa nhìn anh, rót cho anh một cốc bia lạnh: “anh Tưởng, ăn thịt nướng thì phải có chút bia mới ngon.”
Tưởng Xuyên nhìn nhìn, chợt nhớ tới lời nói lúc ban ngày của Tần Đường, đang định từ chối thì lại nghe Tần Đường nói: “Em cũng muốn uống.”
cô quay đầu lại nhìn anh: “Uống nhé.”
Tưởng Xuyên cười một tiếng, nhận lấy cốc bia kia.
Nụ cười của Lộ Toa chợt cứng đờ, bất đắc dĩ rót một cốc nữa cho Tần Đường.
Tần Đường nhận lấy, uống hai ngụm, cô vẫn không thích vị của bia lắm.
Lộ Toa cười nhạt: “không quen uống bia sao? Chỗ tôi có cả vang đỏ. Mấy hôm trước có người mua tặng tôi, để tôi đi lấy.”
Tần Đường liếc nhìn cô ta một cái: “không cần.”
Lộ Toa đây chính là xiên xiên xẹo xẹo muốn nói cô không hợp với Tưởng Xuyên chứ gì.
một người phụ nữ luôn quen với việc uống rượu vang đỏ xa hoa sao có thể đột nhiên đổi tính thích uống bia chứ?
Tần Đường uống một hơi cạn sạch, nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Rót giúp em một cốc nữa với. Cảm ơn.”
Đầu lưỡi Tưởng Xuyên lướt qua hàm răng, nhìn cô một cái, sau đó cười rót đầy cốc cho cô.