" Ặc! "
Một vũng máu đỏ tươi bắn ngay tới chân Tần Nhiệm.
Dưới đế giày của cô là vết máu còn đang loang lổ không ngừng.
Nó óng ánh dưới ánh đèn vàng hoe cũ đến lạ kì.
Trước mắt cô là cảnh tượng một đám học sinh nữ đang dùng chân đạp mạnh vào người của một nữ học sinh khác.
Nạn nhân chỉ biết kháng cự bằng cách cuộn tròn mình lại.
Lũ người đang dùng hết sức giẫm đạp lên ngươi khác kia không phải là đám bị đình chỉ cách đây một tháng sao? Sao chúng vẫn còn đánh người ta? Chỗ này là chỗ quái nào? Tại sao Tần Nhiệm lại có mặt ở đây....
Cô chỉ biết đứng như trời chồng trước cảnh tượng đó.
Nó làm cô nhớ lại những kí ức méo mó những năm cấp hai.
Trước nay chúng chưa hề tan biến khỏi trí nhớ của cô...?
Đổng Uyên nhẹ nhàng bấm nhẹ mấy ngón tay của mình lên người cô, mân mê lên đến vai thì dừng lại.
Cô ta nhìn hành động trước mắt kia bằng đôi mắt thích thú.
" Đây là rạp chiếu phim của bọn tớ.
Kia là bộ phim được phát trực tiếp.
Nó quá là thanh xuân đúng không nào ~ "
"......!"
" Bộ phim có tên: Thanh Xuân Đẫm Máu đó ~ "
" Áaaaaa! "
Không xong.
Chúng đã bẻ ngón tay trỏ của nạn nhân ngay trước mặt cô.
Tiếng xương kêu rắc rắc khiến cô sởn tóc gáy.
Trong khi nạn nhân khóc không thành tiếng thì đám kia lại trông thích thú vô cùng.
Mặt đứa nào cũng cười tươi như hoa.
Chúng nó nghĩ mình đang làm làm cái gì vậy?
" Giờ cậu đã được chứng khiến tận mắt rồi đó.
Sao nào? Rất vui mắt đúng không? "
Cổ họng cô nghẹn lại.
Tần Nhiệm không thể phản ứng được gì khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó.
" Các bạn ~ "
Đổng Uyên nhẹ nhàng cất tiếng gọi làm đám đó quay ngoắt sang.
Chúng thôi ngồi trên người của nữ sinh kia mà đi lại phía cô.
" Ai thế Đổng Uyên? Bạn mới của mày à? "
" Mới đâu mà mới.
Bạn hơn ba tháng rồi nha.
" Cô ta nháy mắt khi vẫn ở sau lưng của Tần Nhiệm.
" Ra là con nhỏ trong ảnh.
Nhìn nó ngoài đời khác xa ghê.
Kiểu như dễ ghét hơn ấy nhỉ? "
" Đừng nói thế mà ~ Tần Nhiệm dễ giận lắm đó ~ mày mà không dỗ được thì đừng có đẩy cho tao nha.
"
" Con già giả tạo này.
Hahahaha.
"
Chúng cười phá lên sau trò đùa chẳng có ý nghĩa gì.
Tần Nhiệm chỉ nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mặt.
Máu me bắn ra khắp nơi.
Mấy vết máu trước đó bị khô lại vẫn còn in rõ trên mấy viên gạch cũ nát này.
Sách vở bị xé làm trăm mảnh rồi ném hết xuống con sông bên cạnh.
Chiếc cặp sách bị cột vào một cây sào cao chừng ba mét đang đung đưa trước gió lớn.
Nữ sinh kia nằm la liệt dưới đất.
Thân thể có bao nhiêu là vết thương vẫn đang rỉ máu.
Từng chút một.
Có vẻ như do không chịu được nữa nên cậu ta đã ngất lịm đi.
Thật lòng khi nhìn thấy cảnh này, cô suýt nữa đã bật khóc.
Người ở kia thật giống cô năm trước.
Thậm chí còn có phần thảm hại hơn nhiều.
Cảm giác sợ hãi bỗng ùa lại người Tần