[......]
Nhìn bề ngoài thanh lịch nho nhã ấy thì ít ai nghĩ đến chuyện anh ấy ăn nhiều.
Và sự thật là anh ấy rất háu ăn.
Lần đầu tiên cô thấy có chàng trai nào ăn nhiều như anh ấy.
Hai người họ bê khay đồ ăn ra một chỗ tách biệt hẳn với mọi người trong trường.
Nhà kho cũ dãy phía Bắc.
Khi cô lẽo đẽo mai theo sau anh, các anh chị lớp trên không thể không nhìn vào cô.
Họ vừa nhìn vừa nói với nhau những điều thầm kín làm cô chỉ mong có cái lỗ cho mình chui xuống.
Đám đông càng nhộn thì tim cô càng đập nhanh hơn.
Chỗ đông người từ lâu đã không còn hợp với cô nữa.
Lăng Bạch Nhiên là đàn anh đầu tiên cô quen ở đây.
Cũng là người hiện đang đứng đầu trường với thành tích siêu khủng.
Song như cô để ý thì anh chẳng có lấy một người bạn.
Lí do là vì sao?!
Suy nghĩ đó cứ mãi quẩn quanh trong đầu khiến cô khó mà tập trung ăn ngon.
" Sao thế? Em không khỏe chỗ nào à? "
" Dạ không ạ.
Em khỏe lắm.
Chỉ là em vẫn đang thắc mắc mấy vấn đề....!"
" Vấn đề gì em cứ nói.
Anh đảm bảo sẽ giải quyết cho em thật ổn thỏa.
"
" Anh tốt bụng quá....thật tâm em cũng thấy vui khi quen được người tốt như này ở trường....!"
" Xấu tốt hay không do ta quyết định.
Nhìn em cũng không hẳn là người có thành tích kém nên hiểu điều anh nói mà đúng không? "
"Vâng...!"
" Thế em hỏi đi.
" Bạch Nhiên đang dọn lại bàn ăn của hai đứa.
" Em chỉ muốn hỏi rằng...anh học giỏi và tài năng nhứ thế....sao không có ai chơi cùng ạ..? Kiểu em nghĩ anh chắc chắn không giống như em rồi...!"
Tần Nhiệm vừa nói mà vừa lo lắng.
Cô không biết mình nói thế có phải quá vô duyên không?
Đúng là Lăng Bạch Nhiên của lòng cô.
Anh ấy không những không mắng nhiếc mà còn cười với cô một cái.
Nụ cười như vầng thái dương khiến cô nhớ đến sự ấm áp đã mất từ hôm nào.
" Anh từ chối tất cả bọn họ.
"
" Hả...!"
Có phải cô nghe nhầm không? Người như anh ấy lại không muốn kết bạn với ai ư?
Thái độ có phần ngờ nghệch của cô quả khiến anh thấy mắc cười.
Ảnh nhẹ nhàng nói thêm:
" Anh không muốn vì bạn anh nói thế.
Bọn anh hiếm khi gặp nhau lắm.
"
" Bạn thân anh chuyển trường sao ạ..
"
" Không hẳn thế.
Mà mai cậu ta lại chuyển lại vào đây rồi.
"
" Nhanh quá...!" Tần Nhiệm sửng sốt.
" Hắn ta có tính cách khá kì.
Chắc hai người chẳng gặp nhau bao giờ đâu nên nói thế đủ rồi.
Lâu lắm anh mới gặp lại em mà nhìn em....thật chẳng khác gì hôm nọ.
"
Băng Nhiên nhìn vào vết thương trên cơ thể của cô một lúc.
Tần Nhiệm lại không chịu được khi ai đó nhìn mình chằm chằm như thế nên vội kéo tay áo xuống.
Cuối cùng vẫn xoay quanh những vết thương chằng chịt này của cô.
Tần Nhiệm bỗng thấy sự vui vẻ trong mình biến mất nhanh chóng.
Nỗi lo lắng lại lần nữa gọi tên cô.
" Sắp...sắp đến giờ vào việc rồi.
Em đi sang chỗ này chút..
cảm ơn anh vì hôm nay ạ.."
Một người nữa lại vươn tay ra giúp đỡ cho cô.
Nhưng cô tiếp tục bỏ trốn.
Buổi biểu diễn diễn ra thật suôn sẻ.
Các trò chơi thú vị thu hút nhiều người xem cũng vơi dần khách đi.
Học sinh vẫn bàn tán nhau về ngày hôm đó trong ba ngày