Tần Nhiệm nghe thấy tiếng người ấy thở nhẹ một cái.
Hắn đưa tay lên bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ mái tóc dài suôn mượt màu nâu hạt dẻ.
Khuôn mặt thanh tú không góc chết đã thu hút ánh mắt cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Đó là một người phụ nữ rất đỗi xinh đẹp.
" Em là Tần Nhiệm phải không? Nhìn em hiện tại không giống trên ảnh lắm.
Mà cái ảnh này cũng khoảng chín năm trước rồi còn đâu.
"
Chị ấy cất tiếng hỏi cô rồi cười nhẹ một cái.
Tần Nhiệm thở phào nhẹ nhõm vì trông chị ấy không giống người xấu.
" Ơ...sao chị biết em ạ? "
Cô ngạc nhiên đưa ra câu hỏi.
" Đợi chút nào..nhìn mặt em bị thương kìa.
Em ổn chứ? "
Một bàn tay vươn ra định chạm vào má cô.
Nhưng cô đã lập tức lùi lại hơn.
Đối phương xem ra cũng hiểu cô nên cũng thu tay lại.
" Chúng ta ra quán gà nướng kia nói chuyện xíu nha.
Nhìn em chắc là chưa ăn tối rồi.
Vừa hay chị cũng chưa ăn.
"
" Em....em còn bận việc ạ..."
" Bận cái gì mà bận.
Cứ đi chung đi.
Chị không bắt cóc em đâu mà sợ.
Người tốt 100% luôn.
"
Đối phương vừa nói vừa nháy mắt với cô.
Nụ cười tinh nghịch đó không thể nào muốn làm hại cô được.
Nghĩ thế nên Tần Nhiệm không thắc mắc gì thêm, trực tiếp đi theo người đó.
......................
" Đây.
Gà rán của em đó.
Ăn đi không tí nóng chẳng ngon đâu nha.
"
Cô nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gà rán nóng hôi hổi trước mặt.
Đã bao lâu rồi cô không được thưởng thức món gà này nhỉ? Đồ ăn có nhiệt đã trở nên quá lạ lẫm với cô.
Từ trước đến giờ đồ mà Tần Nhiệm ăn toàn là những món ăn đã nguội lạnh.
Ăn vào không có chút cảm giác nào.
Chị gái kia quan sát cô đã lâu.
Thấy cô chỉ ngồi im mà không ăn cũng làm mình sốt ruột theo.
Nhìn đôi mắt đó chẳng khác gì bị bỏ đói cả ngày trời.
" Thôi nào.
Em cứ nhìn thế không có no đâu.
"
" Chị ơi...em không có tiền ạ.."
Tần Nhiệm lí nhí trả lời.
Hai bàn tay nắm chặt vạt áo khoác trên đùi.
" Ôi dào.
Thôi được.
Bữa này coi như chị đãi em.
Sau này em trả lại cho chị được chưa? "
Tần Nhiệm gật nhẹ đầu rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mùi vị thơm ngon tràn vào miệng lưỡi cô.
Món ăn độc hại này ngon đến khõ cưỡng.
Cô ăn hăng say đến mức không để ý đối phương đang nhìn cô cười nhẹ.
Chỉ khoảng vài phút là cô đã đánh chén xong một đĩa gà lớn.
Đến lúc nhận ra người kia vẫn chưa ăn gì thì cô lại ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống như thể ăn năn hối lỗi với cô gái kia.
" Haha.
Chị ăn rồi nên em cứ thoải mái đi.
Làm gì mà ngại ngùng thế.
"
" Nãy em nghe chị bảo chị chưa ăn mà.."
" Chuyện của quá khứ thì cứ kệ đi em.
Đời đâu thể cứ quan tâm mấy cái vớ vẩn đó.
"
" Dạ..."
Cô tiếp tục giữ im lặng.
Bên kia cũng không nói gì.
Cả hai đang đợi đối phương mở lời trước.
Chính xác thì chị gái kia đang muốn trêu đùa cô một chút.
Cô ấy cứ nhìn Tần Nhiệm chằm chằm.
Để xem cô bé sẽ hỏi câu gì đầu tiên?
" Chị gặp em có chuyện gì thế ạ.
"
Cô không chịu được cảm giác ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mình nên đã lên tiếng trước.
Bên đây cũng ưng thuận mà trả lời.
" Để chị giới thiệu bản thân cái đã.
Chị là Lý Băng Băng - luật sư mới vào nghề được ba tháng của công ty luật Q.
Chị đến đây là để chuyển nhượng tài sản đúng với di chúc mà bố mẹ em để lại cho em.
"
Tần Nhiệm không tin vào những gì mà mình nghe được.
Không phải những gì bố