Khoảng hai hôm sau đó là cả trường bắt đầu kiểm tra cuối kì.
Học sinh và cả giáo viên được một pha căng thẳng như sắp đứt dây đàn.
Bầu không khí căng thẳng như sẵn sàng bóp chết ai không tập trung cao độ khoảng đó.
Thi xong thì khoảng hai ngày sau là có bảng điểm.
Người vui vì được điểm cao cũng có mà khóc sưng mắt vì tiếc nuối cũng có.
Tần Nhiệm lại song song ở giữa hai bên.
Cô vừa tiếc nuối nhưng cũng vừa tự hào về kết quả học tập của mình.
Lần này cô đã vượt qua bản thân rồi lọt vào top 15 của lớp.
Quả là một thành tích đáng kinh ngạc.
Đến cả Vương Bất Thái top 1 cũng bất ngờ không kém.
" Oa...trông bảng điểm hoành tráng phết.
"
" Cảm ơn..
"
" À mà cậu xem người bên trên cậu chưa.
Đảm bảo biết cái là sốc lắm đó.
"
" Ai thế? " Cô ngoảnh đầu lại hỏi.
" Là Vương Chí Thần đó.
Cậu ta đứng thứ 14 của lớp tức là ba mấy của khối rồi..
Học tra khi chăm học đều bá đạo thế sao...? "
Bất Thái thắc mắc hòi Tần Nhiệm.
Cơ mà cậu ta hỏi cô thì cô biết hỏi ai.
Đến cả gương mặt đối phương đã không thấy cả ngày hôm nay thì chuyện điểm số chẳng còn quan trọng.
" Tần Nhiệm làm mình bất ngờ lắm nha.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cậu đã tiến bộ như thế rồi.
Đáng khâm phục quá ~ "
Giảo Quyên vui vẻ tiến lại phía bàn của cô buông lời khen ngợi.
Cô chẳng biết nói gì nên chỉ cười cho qua.
" Cảm ơn...cậu cũng đỉnh lắm...!"
" Nhưng mà tớ lúc nào cũng thua lớp trưởng hết á..
không hiểu tại sao luôn."
Giảo Quyên liếc sang Bất Thái ngồi sau khiến cậu ta giật mình.
" Gì...gì chứ..công sức học hành cả đêm của tôi đó nha...! "
" Tớ chẳng thế.
Có khi nào cậu có cách học khác đúng không? Chỉ tôi đi...!"
Cô bạn tươi cười đi xuống chỗ của Bất Thái.
Hai người họ cứ liên tục thả miếng đớp miếng khiến cô càng thêm ủ rũ.
Nhìn người khác vui vẻ với người mình yêu càng thôi thúc nỗi nhớ anh ta hơn.
Chính cái lòng thôi thúc đó đã khiến cô có động lực đi tìm đối phương ngay lập tức.
Nhân lúc cô Khinh Tư chưa trở lại, cô lẻn ra dãy phía Bắc của trường.
Đúng như cô dự đoán.
Vương Chí Thần đang ngồi đó trầm tư.
Trên tay anh có vẻ là tờ giấy điểm thi của mình.
Gió đông khẽ thổi qua khiến bông tai của anh cũng theo gió mà đong đưa qua lại.
" Chí Thần.
Vương Chí Thần.
"
Tần Nhiệm phải gọi anh tận ba lần mới kéo anh ra khỏi sự trầm tư đó.
Chí Thần vừa nhận ra cô mới hoảng hốt ngồi lui lại.
" Em đến đây làm gì? Sao em mò được ra đây thế? "
Cô ngồi xuống bên cạnh, " Em không rõ..có lẽ theo cảm tính thôi ạ...!"
" Ừm...." Chí Thần vò đầu không biết nói gì.
Tần Nhiệm thì có quá nhiều thứ để nói mà không biết bắt đầu từ đâu.
Họ chỉ ngồi tần ngần ngoài trời suốt 15 phút.
Phải đến khi cái lạnh làm Tần Nhiệm hắt xì một cái, Chí Thần mới thôi thờ ơ mà quay sang hỏi han.
Anh cởi nhanh áo khoác của mình choàng cho cô:
" Em bị cảm lạnh rồi.
Mặc áo của tôi rồi vào bên trong lớp đi.
Ngoài đây lạnh lắm.
"
" Anh...có đang lo cái gì không ạ? " Cô kéo nhẹ áo vào cất tiếng hỏi.
Chí Thần cuối cùng chỉ thở dài.
Anh