Ngày N tháng A năm Z là một ngày mưa bão tháng bảy.
Ngày mà Chí Thần đã phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất cuộc đời cậu.
" Mẹ ơi? Chúng ta chuẩn bị đi đâu ạ? "
Vương Chí Thần khi đó chỉ là cậu nhóc bảy tuổi đáng yêu.
Với khuôn mặt bầu bĩnh và mái tóc đen nhánh, cậu chớp chớp đôi mắt hỏi người phụ nữ trước mặt.
Bà ấy nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc nơ trên cổ anh rồi xoa đầu:
" Chúng ta sẽ về nhà bà ngoại.
Con cũng nhớ nhà bà mà đúng không? "
" Con nhớ ạ.
Nhà bà có phải là cái biệt thự siêu to khủng bố màu bạch kim không ạ? "
" Đúng rồi.
Chúng ta sẽ đến đó sống và rồi con sẽ được chơi với mèo con mỗi ngày.
"
" Oa…thật ạ!! Thích quá đi!! Thế bố có đi chung không mẹ?! "
Chí Thần cười rộ lên vì thích thú.
Cậu hồn nhiên hỏi mẹ mình mà không hề biết mặt bà đã đơ ra từ bao giờ.
" Mẹ…? "
" Ơ…à! Bố bận nên là không đi chung.
Chỉ có hai mẹ con mình thôi.
Mọi chuyện sau này mẹ sẽ nói với con rõ hơn trên đường đến nhà bà nha." Bà ấy cười gượng đông viên anh.
Chí Thần cũng gật đầu đồng ý.
" Con trai à…giờ mẹ lên trên kia nói chuyện với bố chút rồi quay lại ngay.
Con nhớ phải ngồi im chờ mẹ đó nghe chưa? Không được đi lung tung đó! "
" Ơ…mẹ ơi…nhưng bên ngoài mưa rồi ạ… Hình như có cả sấm sét nữa.
Con sợ lắm.
Mẹ cho con đi chung đi…"
Cậu mếu máo cầu xin mẹ mình với đôi mắt ngấn nước.
Bình thường thì mẹ cậu sẽ bế cậu lên rồi an ủi bằng một bài ca ngọt ngào.
Nhưng giờ đây trước mặt Chí Thần lại là khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ mình.
Bà run rẩy ôm cậu vào lòng rồi siết chặt:
" Chí Thần…mẹ thật sự không muốn điều đó xảy ra chút nào.
"
" Điều gì ạ… " Cậu hỏi lại.
" Mẹ không biết nói sao nữa…nhưng con nhất định phải nghe lời mẹ nhé.
Mẹ đi một lát rồi về.
"
Nói xong bà liền gạt nhanh nước mắt rồi buông tay khỏi Chí Thần.
Cậu ngỡ ngàng chưa kịp làm nũng với bà thì bóng dáng bà đã khuất sau cánh cửa gỗ.
" Mẹ chưa chỉ cho con làm sao hết sợ sấm sét mà… "
Chí Thần cũng rất ngoan ngoãn.
Cậu nghe lời mẹ mình và chỉ ngồi im trong phòng.
Thứ làm bạn duy nhất với cậu là một con gấu bông hình con hổ.
Đó là chú gấu bông mẹ cậu tặng khi cậu lên lớp một và cậu rất quý nó.
Tiếng gió đập vào cửa ngày càng mạnh hơn.
Mưa vẫn ào ào trút xuống đến trắng xóa cả bầu trời đêm.
Đã hơn mười lăm phút trôi qua mà mẹ cậu vẫn chưa hề quay lại.
Trong lòng Chí Thần sớm đã xuất hiện cảm giác lo lắng không ngừng.
Cậu tự hỏi rằng liệu mẹ làm gì mà lâu như thế.
" Mình nên đi lên trên xem thử thôi.
Biết đâu bố lại bắt nạt mẹ thì sao? Nhưng bố cũng sẽ đánh mình mất… " Cậu phân vân không biết nên làm gì.
Cuối cùng Chí Thần vẫn đi theo tiếng gọi của con tim rồi bước lên lầu.
Ánh đèn trên lầu bỗng vụt tắt làm cậu có hơi hoảng sợ.
Chí Thần cố tìm kiếm trong bóng tối cánh cửa dẫn đến phòng làm việc của bố mình nhưng không được.
Chính thứ ánh sáng chớp vụt ngoài cửa sổ đã giúp cậu tìm được phòng của bố.
" Mẹ ơi… con sợ quá… " Cậu khẽ cất tiếng gọi nho nhỏ.
Bên trong hình như đang có cái lộn rất lớn lấn át cả tiếng mưa bên ngoài.
Họ đang cãi nhau và Chí Thần luôn