Chương 47: Cảnh sát Diệp nghe lén
Rốt cuộc cũng hỏi đến đoạn mấu chốt nhất, Diệp Thanh nhìn An Duyệt Tịch không chớp mắt. Ánh mắt cô thanh đạm, cũng không có mấy áp bách, mà An Duyệt Tịch cũng vẫn bình tĩnh như cũ.
Trì Đông Nham hỏi: "Cô còn nhớ từ khoảng1 giờ hai mươi phút cho đến rạng sáng hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?"
An Duyệt Tịch nhíu mày, nỗ lực nhớ lại, lông mi run rẩy, một hồi lâu sau mới nói: "Tôi vẫn luôn ở trong lều nghỉ ngơi."
Trì Đông Nham nói: "An tiểu thư, mời cô hãy nhìn vào mắt tôi."
Ánh mắt An Duyệt Tịch khẽ lóe lên, chậm rãi nhìn về phía hắn.
Trì Đông Nham duỗi tay, nhẹ nhàng đặt ở trước mắt cô ta, nói: "Nhắm mắt, tưởng tượng hiện tại cô đang ở trong lều chỗ tối hôm qua."
Giọng hắn trầm thấp mềm nhẹ, làm long người nghe run rẩy.
An Duyệt Tịch chậm rãi nhắm mắt lại, tròng mắt dưới mí mắt vẫn thong thả chuyển động.
Thanh âm của Trì Đông Nham giống như gió phất qua, hắn hỏi: "Cô nhìn thấy cái gì?"
An Duyệt Tịch nhẹ giọng nói: "Cảnh, cảnh cổ trang, là ở thư phòng......"
"Có ánh sáng không?"
"Không có," An Duyệt Tịch khẽ lắc đầu, "Trong phòng không có đèn."
"Cô nghe được cái gì?"
An Duyệt Tịch nghiêng tai lắng nghe, không cần nghĩ ngợi liền nói: "Có tiếng đánh, tiếng vó ngựa, tiếng binh khí va chạm, tiếng nói......"
"Có ồn ào không?"
"Rất ồn......" An Duyệt Tịch gật đầu.
"Cô đang làm cái gì?" Trì Đông Nham nhẹ giọng hỏi.
An Duyệt Tịch nói: "Tôi nằm ở ghế mềm nghỉ ngơi......"
"Cô cảm giác như thế nào?"
"Tôi thấy rất buồn ngủ......"
"Cô chạm vào cái gì?"
"Thảm, ghế mềm."
Trì Đông Nham lặng im, giơ tay búng tay một cái ở bên tai An Duyệt Tịch, An Duyệt Tịch mở mắt.
"Cô có biết vì sao mình lại hôn mê không?" Trì Đông Nham hỏi.
An Duyệt Tịch có chút khó chịu nhíu mày, "Tôi không biết."
Cuộc nói chuyện tạm thời kết thúc. Trì Đông Nham nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai An Duyệt Tịch, "An tiểu thư, cảm ơn đã phối hợp, bây giờ cô có thể nghỉ ngơi trong chốc lát."
An Duyệt Tịch dựa vào đầu giường, an tĩnh nhìn chằm chằm đoa bách hợp cắm trong bình.
Trình Nhiêu lấy ra mấy phiếu điều tra, đặt ở bàn trên giường bệnh, rồi nói: "An tiểu thư, đây là một vài bài kiểm tra, chờ cô nghỉ ngơi tốt có thể điền thông tin giúp tôi."
Đó là một số phiếu phân tích tinh thần và nhân cách thường gặp, cũng không có gì khó khăn.
Có hộ sĩ tới kiểm tra cho An Duyệt Tịch, Diệp Thanh cùng Trì Đông Nham liền rời khỏi phòng bệnh.
Tìm một chỗ an tĩnh, Diệp Thanh có chút gấp không chờ nổi hỏi: "Thế nào rồi?"
Trì Đông Nham cười đạm nhìn cô chăm chú, nói: "Vừa rồi qua kiểm tra anh phỏng đoán, cô ta hẳn là mắc chứng mất trí nhớ thoáng qua."
"Chứng mất trí nhớ thoáng qua?" Đáy lòng Diệp Thanh khẽ trầm xuống, chẳng lẽ An Duyệt Tịch thật sự mất trí nhớ?
"Nói dễ hiểu, chính là chứng mất trí nhớ một phần," Trì Đông Nham nói, "Người mắc loại bệnh này trong tình huống bình thường sẽ không nhớ rõ chuyện phát sinh khi hôn mê, có lẽ cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra trước khi hôn mê."
Diệp Thanh nói: "Nhưng cô ta nhớ rõ em, các phương diện trí lực tinh thần đều rất bình thường."
"Hôn mê và mất trí nhớ, bản thân nó đã có hơn một ngàn loại hình thức biểu hiện," Trì Đông Nham trấn an nhìn cô, "Hơn nữa biểu hiện ở mỗi người lại không giống nhau."
Sao hắn nói giống Lâm Bắc Việt vậy?
Diệp Thanh không phải muốn truy cứu vấn đề mất trí nhớ thuộc lĩnh vực tinh thần này, mà chỉ là có điều hoài nghi.
Cô hỏi: "Anh vừa thôi miên cô ta à?"
"Thôi miên một chút thôi," Trì Đông Nham nói, "Trong môi trường bệnh viện này, hiệu quả thôi miên cũng không tốt."
Diệp Thanh băn khoẳn hỏi: "An Duyệt Tịch là diễn viên, kỹ thuật diễn rất tốt. Biểu tình của cô ta thậm chí có thể đã lừa gạt Tống Kiều, liệu cô ta có thể giả vờ bị thôi miên hay không?"
Vẻ mặt Trì Đông Nham như sáng lên, nhìn cô bằng ánh mắt ý vị thâm trường.
"Chẳng lẽ em đoán đúng rồi?" Diệp Thanh nhướng mày.
Trì Đông Nham muốn nói lại thôi, "Hiện tại anh không thể có kết luận qua loa."
"Được," Diệp Thanh tỏ vẻ lý giải, "Khoa học là phải nghiêm cẩn, em đây liền chờ anh cho em một kết quả nghiêm cẩn."
"Nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của em." Trì Đông Nham nhìn cô thật sâu.
......
Diệp Thanh trở lại cục cảnh sát, Diêm Tiểu Tung cùng Tống Kiều đang ăn cơm.
"Lão đại," Tống Kiều đem hộp cơm đưa cho Diệp Thanh, "Đây là phần của chị."
"Cảm tạ!" Diệp Thanh thấy hộp cơm liền đói bụng, lập tức ngồi xuống ăn cùng mọi người.
Đông người ăn càng ngôn, ai cũng không cố kỵ hình tượng. Ngày thường xuất cảnh nằm vùng, bưng một chén mì đã có thể ăn ngôn, nay ngay cả canh cặn cũng uống hết sạch sẽ.
"Cảnh hậu trường của đoàn phim đã mang về đây." Tống Kiều nói, "Em cùng tiểu Tung sẽ cố gắng xem sớm."
"Quý Dương đâu?" Diệp Thanh hỏi.
Tống Kiều: "Anh ấy đi điều tra hành tung và tư liệu của Hàn Quân rồi."
Diệp Thanh gật đầu. Lại đột nhiên cảm thấy giống như đã bỏ qua một người.
Đang cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên có người từ bên cạnh đi qua. Diệp Thanh ngẩng đầu lên, phát hiện là Tôn Ứng Nguyệt.
Tống Kiều ngay cả mí mắt cũng không nâng, còn Diêm Tiểu Tung lại hỏi một câu: "Tôn Ứng Nguyệt, cô không ăn cơm sao?"
Tôn Ứng Nguyệt nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại nhìn nhìn hộp cơm, rồi nói: "Tôi đi ra ngoài ăn."
Diêm Tiểu Tung rất quan tâm mà lại hỏi câu: "Không phải cô nói phải viết bản phác họa về An Duyệt Tịch cùng Bành Ngạn sao? Đã viết xong rồi?"
Tôn Ứng Nguyệt thanh lãnh nói: "Tiền đề để viết abnr phác họa là có đủ hiểu biết và manh mối, chờ mọi người điều tra rõ ràng tư liệu về bọn họ là tôi có thể viết."
Diêm Tiểu Tung không còn lời gì để nói.
Diệp Thanh lại đột nhiên nói: "Tôi đã điều tra được rõ ràng thì còn cần cô làm gì?"
Sắc mặt Tôn Ứng Nguyệt trầm xuống, cắn chặt răng, "Phác họa có thể biết trước hành động của nghi phạm, còn có thể thu nhỏ lại phạm vi kẻ tình nghi."
Diệp Thanh nghiêm túc hỏi: "Vậy cô nói xem, cô hoài nghi ai nhất?"
Tôn Ứng Nguyệt nắm chặt tay, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hàn Quân."
Diệp Thanh: "Vì sao?"
Tôn Ứng Nguyệt há miệng thở dốc, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Bởi vì hung khí tìm được ở nhà hắn."
Diệp Thanh cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu ăn tiếp.
"Lão đại, bác sĩ Trì nói như thế nào?" Tống Kiều nhìn về phía Diệp Thanh, hỏi.
Diệp Thanh còn chưa nói, Tôn Ứng Nguyệt đã quay lại, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thanh, cô ta nhẹ giọng nói: "Bác sĩ Trì? Là bác sĩ Trì Đông Nham sao?"
Diệp Thanh