*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: OnlyU
Giang Hành đang kề rất gần, hơi thở nóng rực phả qua gò má Lý Toản.
Vì quá gần nên hắn có thể thấy rõ màu mắt Giang Hành, hắn vốn tưởng là màu xám tro, bây giờ mới phát hiện sâu trong màu xám lại có màu xanh lục, bên trong như thủy tinh in hình hoa văn tuyệt đẹp.
Hầu kết Lý Toản cử động một cái, hắn phát giác hơi thở của hắn và Giang Hành đang hòa quyện vào nhau.
“Buông tay.” Hắn chớp mắt nói: “Để tôi tự xem.”
Giang Hành buông tay, Lý Toản ổn định tinh thần, sau đó nhìn vào màn hình.
Trong video là một cô gái gầy gò, lúc cô tỉnh táo thì dằn vặt đau đớn, lúc phát cơn nghiện thì chống cự, sau khi trầm luân thì tự trách khóc rống lên. Video đã qua cắt nối biên tập, chỉ chừng 10 phút đồng hồ nhưng đối với cô gái trong video, cô đã trải qua 2 tuần, là 14 ngày.
Ngày thứ 14, ngày 26 tháng 8 năm 2012, cô gái cầm chiếc đũa được mài nhọn đâm vào cổ họng. Máu tươi chảy đầy đất, tràn đầy màn hình, mà lúc này cô gái chưa chết ngay, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đau đớn đến bốn tiếng đồng hồ mới mất máu quá nhiều mà chết.
Trong 14 ngày này, mỗi ngày cô gái đều mài chiếc đũa trộm được. Cô cho rằng tên bắt cóc muốn dằn vặt cô, cho rằng không có camera giám sát, ngay cả chết cũng phải lén lén lút lút.
Thực tế camera giám sát đã quay rõ từ lâu, có người phía sau màn hình lạnh lùng nhìn cô tuyệt vọng, nhìn cô ngay cả tự sát cũng phải lén lút, nhìn cô chảy máu đầy đất, cuối cùng chết đi trong cô độc và lạnh lẽo.
Nội dung trong video khiến người ta không đành lòng xem hết, vừa đồng tình thương cảm cho cô gái trong video, vừa sợ hãi hung thủ sau màn.
Thủ đoạn máu lạnh tàn khốc, không chút nhân tính, dù Lý Toản đã gặp qua vô số vụ án tàn độc nhưng vẫn cảm thấy lạnh người.
Hắn biết tội phạm ma túy có thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đối xử với một thiếu nữ thanh xuân như vậy không khỏi khiến người ta phẫn nộ.
Nếu cô gái trong video là người nhà của hắn, chắc chắn hắn sẽ căm hận đến phát điên.
Mỗi lần người thân của cô gái xem video, họ sẽ phải trải qua một lần đau đớn như bị lột da rút gân, hận không thể xông vào thế chỗ cho cô. Nhưng đó là 5 năm trước, con người chưa có năng lực quay ngược thời gian, công nghệ cao chỉ khiến người ta quan sát người thân tử vong hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại, bất lực mà chịu đựng dằn vặt.
“Ngày 26 tháng 8 là sinh nhật âm lịch của Giang Hạnh, con bé dùng lịch âm, không giống những người khác.” Giang Hành trần thuật: “Giang Hạnh mè nheo rất lâu mới khiến Lương nữ sĩ đồng ý cho con bé mở tiệc nướng buổi tối ở sân sau, thiệp mời gửi đi trước một tháng. Bạn bè, người thân… Tất cả đều chuẩn bị xong.”
Trong phòng khách, ngoại trừ giọng nói khàn khàn đều đều của Giang Hành thì không còn tiếng động nào khác, yên tĩnh không tiếng động, bỗng có tiếng hoan hô nhảy nhót của trẻ con và người lớn truyền đến từ ban công. Trong không gian yên tĩnh, náo nhiệt kia không thuộc về bọn họ, càng khiến bầu không khí thêm đau thương lạnh lẽo.
Giang Hành biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng Lý Toản thoáng nhìn thấy tay y phát run, chứng tỏ lúc này nội tâm y đang có sóng cao vạn trượng.
Giang Hành rút một điếu thuốc, bật lửa nhưng không châm mà hỏi trước: “Có để ý không?”
Lý Toản: “Cho tôi một điếu.”
Hai điếu thuốc được châm lửa, khói trắng mỏng manh lượn lờ giữa hai người.
Giang Hành rít thuốc liên tục: “Mấy năm đó tôi đi khắp thế giới, thỉnh thoảng quay về gặp mặt một lần rồi lại đi. Một tháng trước sinh nhật Giang Hạnh, mỗi ngày con bé đều gửi thư nhắc tôi không được quên, liên tục nửa tháng như vậy. Nhưng vào tháng con bé mất, tôi đang ở một nơi không có thông tin liên lạc, Lương nữ sĩ nghĩ hết mọi biện pháp vẫn không liên lạc được với tôi.”
Khi Giang Hành vừa ra đời đã được mang đi, được gia tộc giáo dục cao, vì thế không quá thân thiết với mẹ ruột.
Khi đó y đã trưởng thành, trời sinh phản nghịch, theo đuổi tự do và kích thích, quen phiêu lưu và mạo hiểm. Nếu không phải vì cha Giang Hành đột ngột đổ bệnh rồi qua đời, y phải về quản lý sự nghiệp gia tộc, có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội thân thiết với mẹ và em gái.
Giang Hạnh tuổi tác không lớn, hành sự có quy luật. Hoạt bát hướng ngoại, thông minh rộng lượng, là người nhỏ nhất nhưng lại thường xuyên chăm sóc ngược lại bà Lương. Mấy năm đó, quan hệ giữa Giang Hành và mẹ ruột có thể nói là khá lúng túng, một người muốn lấy lòng lại không biết cách, một người đã sớm trưởng thành và không có khát vọng tình thương của mẹ, hai bên thường xuyên không cách nào trò chuyện bình thường.
Chỉ có những khi Giang Hạnh có mặt thì bầu không khí mới tan băng.
Cô luôn không mệt mỏi tạo bầu không khí sôi động, giống như con ong mật rộn ràng quay lại quay lại truyền lời, giảng giải và xoa diệu, dùng toàn lực hóa giải sự gượng gạo giữa mẹ và anh trai.
Giang Hạnh là một tiểu thiên sư.
“Ngày con bé hạ táng tôi mới về tới.”
Chỉ có thể gặp một lần cuối trong nghĩa trang, không thể ôm một lần, không thể tặng quà sinh nhật muộn.
Đó là em gái ruột của Giang Hành!
Lúc Giang Hạnh sinh ra, y còn bế em gái.
Đó là người thân, máu mủ ruột thịt.
“Chỉ cần tôi về sớm hai ngày, con bé sẽ không chết.”
Với năng lực của Giang Hành, y tuyệt đối cứu được Giang Hạnh. Chỉ cần cứu ra, người còn sống thì còn hy vọng. Nghiện ma túy có thể cai, bị thương có thể dưỡng bệnh, tổn thương tâm lý có thể chữa trị, chỉ cần còn sống.
Nhưng y về muộn.
Mu bàn tay Giang Hành nổi cả gân xanh: “Sau khi lo xong tang lễ của Giang Hạnh, tôi lập tức bắt tay đầu tra cái chết của con bé. Ở thị trường ma túy phát hiện đoạn video này, quá trình Giang Hạnh tử vong bị coi là một thước phim hiếm lạ được buôn bán!”
Y giận dữ không thôi, vì tâm trạng kích động mà đôi mắt biến thành màu xanh lá cây đậm.
Giang Hành tiếp tục điều tra, đầu tiên nguồn gốc đoạn video, sau đó là con đường giao dịch ma túy. Lúc đó y phái người đến thành phố Việt Giang điều tra, kết quả tung tích kẻ đứng sau cái chết của Giang Hạnh bỗng biến mất ở thành phố Việt Giang.
Thế nên Giang Hành luôn điều tra thị trường ma túy nước ngoài, cho đến gần đây, y cập nhật tin tức về thị trường ma túy toàn cầu, từ đó nhận ra vài dấu vết của hung thủ, y quyết định đích thân đến thành phố Việt Giang.
Giang Hành giơ tay trái đè huyệt Thái Dương, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, khói trắng lượn lờ cản trở tầm mắt y.
Lý Toản nhìn qua, tầm mắt rơi vào ngón trỏ và ngón cái của Giang Hành, phần trong bụng ngón tay có vết chai dày do ma sát hết sức rõ ràng. Vết chai dày kết trên làn da trắng càng nổi bật, xung quanh còn có nhiều vết sẹo nhỏ và vết thương do bỏng.
Đó là dấu vết do nhiều năm chơi súng và dao, trải qua năm này tháng nọ lưu lại.
Lý Toản nói: “Giang Hạnh sẽ không trách anh.”
Giang Hành nghe vậy quay đầu nhìn sang, đôi mắt như vực sâu hun hút: “Giang Hạnh không trách tôi, là tôi tự trách bản thân.”
Lý Toản không biết cách an ủi người khác, những lần gặp người nhà của bị hại trong Cục cảnh sát, hắn đều cố sức tránh xa, bảo đồng nghiệp che phía trước, thay hắn an ủi người nhà của bị hại. Hắn sợ an ủi không được còn bị phản tác dụng, đến lúc đó liên lụy phân cục bị khiển trách chung.
Lúc này bên cạnh Lý Toản có một người thân của bị hại cần an ủi, nhưng trong phòng chỉ có hai người họ, tình huống này không cách nào tránh được.
Lý Toản suy nghĩ một chút rồi lấy di động ra xem, trong màn hình toàn là tin thúc nộp tiền điện thoại vào tiếp thị chào hàng, có lẽ tạm thời phân cục không có tin tức gì. Thế là hắn cầm lon bia lạnh trên bàn, giơ lên nói: “Nhậu một bữa với anh.”
Giang Hành: “…” Y chưa từng thấy người nào an ủi vụng về như Lý Toản.
Y tắt video, cầm lấy lon bia chưa uống hớp nào, lon bia trong tay Lý Toản đã giơ đến trước mặt. Y cười cười, lon bia trong tay chạm qua. Hai lon bia chạm vào nhau một tiếng rồi lập tức tách xa.
Hơi nước lạnh ngưng kết thật dày trên thân lon bia, bàn tay cầm lon bia bị thấm lạnh trước tiên, sau đó cả bàn tay sẽ ướt dính. Có điều bia vào cổ họng, lạnh lẽo
thoải mái, kích thích lục phủ ngũ tạng và đại não, xét theo trình độ nào đó thì đúng là có thể tiêu sầu.
Một lon bia 500ml, mấy hớp là uống cạn. Lý Toản uống đến nghiền, lại đi đến tủ lạnh mang hết bia ra ngoài. Uống xong hết bia vẫn chưa đã ghiền, hắn quay về phòng ngủ, lục lọi lấy ra Bạch Tửu 60 độ dưới gầm giường.
*
Bạch Tửu hay còn được gọi là Thiêu Tửu là một trong những loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc. Đây là rượu khá nặng với nồng độ cao, với khoảng 80 – 120 Proof, tương đương độ cồn đạt 40-60% thể tích rượu.Bạch Tửu nói chung được chưng cất chủ yếu từ lúa Miến. Tuy nhiên, đôi khi cách làm ra rượu trắng Bạch Tửu có chút khác nhau ở mỗi vùng miền. Nếu như ở Hoa Nam được làm từ lúa nếp thì Hoa Bắc lại sử dụng lúa Miến, Kê, lúa Mì, lúc Mạch và đôi khi họ còn sử dụng cả Bo Bo để nấu rượu nữa.Vì có màu trắng trong nên rượu được gọi là Bạch Tửu và cảm quan có thể giống với nhiều loại rượu nổi tiếng khác trên thế giới, nhưng rượu trắng luôn luôn có nồng độ cồn ở mức cao và đặc biệt mùi vị của nó luôn luôn tại ra sự khác biệt độc đáo đến kinh ngạc. Có thể lấy ví dụ như voka 30-50%, sochu Nhật chỉ 25% hay như Soju Hàn 20-45%.Đầu tiên còn thêm bia lạnh, Sprite, sau đó dứt khoát cầm rượu uống như nước sôi để nguội.
Tửu lượng hai người đều cao đến vượt mức.
Giang Hành vốn đã biết tửu lượng của Lý Toản lúc ở hộp đêm, nhưng y không ngờ ngay cả Bạch Tửu mà Lý Toản cũng có thể uống đến không đỏ mặt. Y bỗng sinh lòng hiếu thắng, cũng lấy rượu mạnh mà y đã giấu ra, thêm đá vào bắt đầu uống.
Hai người đều là đàn ông trưởng thành, sô pha hai người hơi chật đối với họ, ngồi chung hơi chen chúc. Cử động tay chân quá mạnh là sẽ đụng chạm nhau, nhưng hai người vừa uống vừa nói chuyện, không tránh được sẽ khoa tay múa chân.
Thỉnh thoảng người này còn gác lên người kia, tư thế vô cùng mập mờ.
Giang Hành nheo mắt, y hơi say. Vì say rượu mà sâu trong đôi mắt màu xanh lục hơi mờ mịt, và vì làn da quá trắng mà khi uống nhiều rượu, gương mặt y sẽ hơi đỏ hồng.
Màu hồng phấn kia trải dài từ gương mặt xuống cổ, xuống đến xương quai xanh dưới lớp áo len đen. Lúc Giang Hành ngửa đầu uống rượu, hầu kết lộ rõ ra, vì nuốt xuống mà hầu kết chuyển động lên xuống. Đôi môi mỏng dính vệt nước, dường như còn sáng bóng. Y nhìn xuống, lông mi dài rũ xuống giống như cánh bướm đang đậu lên.
Trong đầu Lý Toản đột nhiên lóe lên một câu: Lung linh rực rỡ.
“Bộp” một tiếng, lon nhôm trong tay rơi xuống đất, bia lạnh màu hổ phách chảy tràn ra, bọt trắng sủi lên, giống những cảm xúc đang lặng lẽ đang dâng trào trong đêm tối. Tình cảm dạt dào tràn ra, ủ ra một mùi thơm trong men say.
Lý Toản ngửa ra dựa vào tay vịn ghế sô pha, không chớp mắt lấy một cái mà nhìn chằm chằm Giang Hành. Bên tai nghe tiếng côn trùng kêu ngoài ban công, hắn thầm nghĩ mùa xuân đến thật rồi. Không khí hơi khô nóng, lại nhớ đến thời tiết năm nay rất kỳ quái, mùa xuân vừa đến mà hơi nóng mùa hè đã vội tới chơi.
Bên ngoài có tiếng xe chạy, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ, còn có cả tiếng chương trình ti vi và mùi cơm nước từ nhà hàng xóm đối diện. Tiếng động hơi lớn, nhưng có vẻ chủ nhà đó không nhận ra là có người đang kháng nghị. Phương thức kháng nghị là chơi đàn violin ngoài ban công, kéo đàn giống như đang “*đập sợi bông”, khàn khàn thê thảm như một ông lão đang gào khóc trong gió cuối đời, ngay cả khóc lóc kể lể cũng không còn sức.
*Một công nghệ truyền thống của Trung Quốc, mục đích để bông càng mềm hơn, dễ sử dụng.Giống như thở không ra hơi, rất khó nghe.
Lý Toản không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, trong đầu hỗn loạn mờ mịt. Lâu rồi hắn không uống say, nhưng giờ đây hắn ý thức được bản thân say rồi.
Tay chân mềm nhũn giống quả bóng được bơm khí Hydro, không thể điều khiển nổi bản thân, vì vậy bắt đầu quờ quạng lung tung.
“Không uống nữa, tôi về phòng ngủ.”
Lý Toản cho rằng bản thân đã đứng dậy, đi bộ về phòng. Kỳ thật tay chân hắn quơ hai cái rồi bất động, nhưng vẫn nhìn Giang Hành không chớp mắt.
Giang Hành đang cười, gợi cảm quyến rũ, vô cùng hấp dẫn. Chất cồn khiến y lột bỏ lớp áo khoác nhã nhặn trói buộc ngày thường, lúc này dù ngồi bất động cũng không đè nén được vẻ ngỗ nghịch.
Như viên đá quý tỏa ra ánh sáng lung linh, khi cười rộ lên càng chói mắt.
Lý Toản thầm nghĩ như vậy.
Hắn thấy Giang Hành chống tay lên sô pha, từ từ đứng dậy đi tới, gương mặt tuấn mỹ dần dần kề sát vào, bàn tay lạnh như băng dán lên mặt hắn. Lý Toản bất động, không vùng ra cũng không cự tuyệt. Trong ý thức hỗn độn của hắn còn một chút tỉnh táo, hắn muốn biết Giang Hành định làm gì.
Y cúi đầu, đôi môi mang theo mùi rượu whisky ngọt lạnh lẽo dán vào, chạm vào môi Lý Toản rồi bất động. Giang Hành bình tĩnh nhìn Lý Toản, màu xanh lục sâu trong tròng mắt lóe lên tia sáng như thú săn mồi trong đêm tối.
Lý Toản nheo mắt, dù đang say rượu cũng không làm hắn giảm đi thiên tính sắc bén và tấn công.
Đây là một người đàn ông.
Một người đàn ông sắc bén như dao nhọn, lại dữ dằn như súng đạn.
Đây là Lý Toản, đội trưởng Lý.
Giang Hành cảm giác bản thân đã say, một phần vì rượu mạnh, một phần vì đôi môi mềm mại của Lý Toản.
Hắn bỗng hé miệng, duỗi tay đè gáy Giang Hành, vuốt mái tóc mềm mại rối bù, từ đầu vuốt ve xuống cần cổ. Đầu lưỡi Lý Toản chạm đến môi Giang Hành, nếm được mùi rượu thơm, vừa chạm một cái, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Giang Hành không thua kém, hai tay ôm đầu Lý Toản, đầu lưỡi linh hoạt dây dưa như nhảy múa cùng lưỡi đối phương, giống một trận đấu bò Tây Ban Nha, sức mạnh và sát ý cùng tồn tại, sinh tồn và tử vong cùng nhảy múa.
Thăm dò, tranh đấu, công phạt và thối luôn, luôn có một phe phải thua, nhưng không ai muốn bị áp chế.
Kịch liệt qua đi, chỉ còn mềm mại dịu dàng như nước.
Cảm xúc căng thẳng của Lý Toản từ từ dịu lại, hắn nhắm mắt, phóng túng bản thân hưởng thụ, sau đó trong sự thư giản và thoải mái, trầm luân trong cơn say, hắn chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau, Giang Hành buông Lý Toản ra, thấy hắn đã ngủ say nên không làm gì tiếp nữa.
Cho dù y muốn tiến thêm một bước cũng lực bất tòng tâm, dù sao y đã uống rất nhiều rượu.
Giang Hành ôm lấy Lý Toản, chen chúc trên sô pha chật hẹp cùng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, tiếng ti vi nhà hàng xóm đã vặn nhỏ lại, tiếng đàn violin giằng co cũng đã dừng, phần thắng của trận đấu không chính diện, không hề có tiếng gây gổ khó nghe đã thuộc về người trình diễn violin.
Hết chương 46