Tần Ấu Âm cả đêm ngủ không ngon.
Mở mắt nhắm mắt toàn bộ đều là hình ảnh Cố Thừa Viêm nói câu “Anh thích em”. Cái nhíu mày của anh, thanh âm của anh, nhiệt độ của anh, đều giống như một tấm lưới vô hình bao phủ lên cô, càng vùng vẫy càng bị trói chặt.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời hửng sáng, cô tỉnh dậy, bơ phờ với lấy chiếc máy tính bảng, chui vào trong chăn vẽ hai gói sticker mới.
Sau khi Cố Thừa Viêm giặt ga giường và quần đùi sạch sẽ, vành tai vẫn còn phiếm hồng, giấc mộng không đứng đắn không ngừng đeo bám lấy tâm trí anh.
Vừa thở dài một hơi, điện thoại đột nhiên rung lên, là thông báo theo dõi đặc biệt từ Weibo.
Cố Thừa Viêm thuận tay ấn vào xem thử, xuất hiện hai gói sticker lợn con mới, một gói là biểu tượng lợn con mang theo quầng thâm mắt, một gói là đánh nhau máu me đầy mặt.
Đệch, thần à?
Hoàn toàn là trạng thái hiện tại của anh.
Cố Thừa Viêm trả lời một dòng chữ: “Vẽ đẹp thật đó, giống như đang khắc hoạ tôi.”
Nói cũng thật tình cờ, đây là hoạ sĩ mà năm đó anh tình cờ bắt gặp trên mạng, ban đầu gói sticker con lợn rất đươn giản, nhưng mọi biểu tình và từ ngữ đều rất phù hợp với tâm trạng của anh, giống như là được thiết kế riêng cho anh.
Anh như thế mà theo dõi vị hoạ sĩ này, từng đưa ra ý tưởng và lời động viên, tận mắt chứng kiến cô tiến bộ từng ngày, được nhiều người chú ý tới.
Cho đến hiện nay, đây là gói sticker anh yêu thích duy nhất.
Tần Ấu Âm dùng chăn bông trùm qua đầu, đến khi bình luận mới nhảy ra, cô mới yên tâm, ở bên cạnh bình luận “Vẽ đẹp thật đó, giống như đang khắc hoạ tôi” ấn một nút like.
Khi đó, là thời điểm mà cô tuyệt vọng nhất, cô lập và bất lực đến nỗi muốn lựa chọn kết liễu cuộc đời. Sau khi miễn cưỡng được cứu trở về, cô ngày đêm vẽ vời cho khuây khoả cảm xúc. Mới đầu nét vẽ của cô vừa xấu vừa thô kệch, ngẫu nhiên đăng lên một tài khoản Weibo không người theo dõi.
Thi thoảng, xuất hiện vài bình luận chế nhạo cô không bằng học sinh tiểu học.
Trong đó duy nhất một người, nghiêm túc để lại cho cô bốn chữ: “Lợn con rất đẹp.”
Ba năm sau, cho tới tận ngày hôm nay, sự tán thưởng vẫn chưa ngừng lại.
Người đó, Tần Ấu Âm không biết năm nay bao tuổi, cũng không rõ là nam hay nữ, thậm chí chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng sự thân thuộc giữa hai người lại giống như một ngọn hải đăng nho nhỏ, giúp cô sống sót qua chuỗi ngày ác mộng khi xưa.
Là sự kiên nhẫn của người đó đã soi chiếu cô.
Chuông điện thoại liên tục vang lên, kéo Tần Ấu Âm định thần trở lại. Cô dụi mắt, nhìn người gọi tới, vội vàng bắt máy: “Ba.”
Thanh âm của Tần Vũ rất thấp: “Âm Âm, ba về rồi, con có thể ra ngoài được không?”
Nửa tiếng sau, Tần Ấu Âm chạy ra ngoài cổng trường, ngồi lên chiếc xe cũ màu đen quen thuộc.
Một thời gian dài không gặp, sự khắc khổ của cuộc sống dường như thêm phần khắc chạm trên khuôn mặt Tần Vũ. Hai mắt đỏ ngầu, ông nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mím môi không nói nên lời.
Tần Ấu Âm thăm dò lắc nhẹ ngón tay ông, khẽ hỏi: “Chuyện của Sở Hân, ba có giận con không?”
Tần Vũ sửng sốt, đưa tay lên vuốt tóc cô: “Nói bậy bạ gì đó, là ba không tốt.”
Nghĩ tới ban đầu giúp mẹ con Sở Hân là vì nghĩ đến vợ con mình, lòng ông lại không yên.
Kết quả số tiền trợ cấp cho đến tận hôm nay, suýt chút nữa đã hại chính con gái nhỏ của mình.
Ông chỉ cảm thấy đau lòng.
Sau khi hỏi han về sức khoẻ của cô hai lần, xác nhận cô đã bình phục hoàn toàn, Tần Vũ mới trầm giọng nói: “Nếu như con đã biết hết mọi chuyện trong quá khứ, vậy ba sẽ không giấu con nữa.”
“Tên cầm đầu mà ba bắt được năm đó ở trong tù được giảm án hai lần, rất nhanh sẽ được thả ra. Những tên tay sai dưới quyền hắn mười năm nay rất im lặng, nhưng gần đây có dấu hiệu hoạt động trở lại, vì thế ba mới không thể đến thăm con thường xuyên.”
Sắc mặt Tần Ấu Âm trắng bệch: “Vậy ba có phải sẽ gặp nguy hiểm?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tần Vũ chắc như đinh đóng cột, “Ba là lo lắng cho con.”
Năm đó vợ mình bị liên luỵ thê thảm cỡ nào, đến tận bây giờ ông vẫn nhớ như nguyên, vì thế tuyệt nhiên không thể để Tần Ấu Âm mạo hiểm.
Nếu sớm biết hắn được giảm án, ông chắc chắn sẽ không đồng ý cho con gái đến Đông Bắc học Đại học, ở nơi gần ông như thế.
Tần Vũ thở dài: “Sau này nếu như ba không gặp con được nhiều, con đừng thất vọng, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.”
Không đợi Tần Ấu Âm cảm thấy mất mát, ông lập tức đổi chủ dề, ném ra một quả bom: “Còn nữa, rốt cuộc con và tên nhóc có hình xăm kia là có chuyện gì?”
Tần Ấu Âm trợn tròn mắt.
Tần Vũ hừ một tiếng: “Chú Vương đều nói với ba rồi, đừng có tưởng ba không biết chuyện con tìm kiểu người đó làm bạn trai.”
Đầu Tần Ấu Âm sắp nổ tung, vội vàng xua tay: “Không, không phải đâu, bọn con…”
“Cậu ấy chăm sóc con, bảo vệ con, thay con giải quyết phiền phức, đều là thật phải không?”
Tần Ấu Âm nghẹn lại, yếu ớt gật đầu: “Phải ạ.”
“Vậy còn có thể nói gì được nữa?” Tần Vũ đập tay, “Loại thanh niên mắt mọc trên đỉnh đầu như thế, nếu không phải là thích con, vậy làm mấy chuyện đó làm gì?!”
Tần Ấu Âm cạn lời, mím môi khó xử suýt khóc.
Tần Vũ phiền muộn lắc đầu: “Con đã trưởng thành rồi, ba không quản nổi. Có điều những điều mà cậu ta làm cho con, ba ít nhiều đều nhìn thấy, vẫn khá ổn. Sau này đem về ra mắt ba xem sao, nếu như không thích hợp, chia tay nhanh còn kịp.”
Tần Ấu Âm uỷ khuất xuống xe, hai tay nhỏ nắm thành quyền.
Vì sao không để cô giải thích rõ?
Căn bản không phải là bạn trai mà.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang suy nghĩ, đột nhiên chiếc xe cũ của ba quay lại, Tần Vũ hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt nghiêm nghị ngó ra ngoài: “Cẩn thận không được để người ta lợi dụng, nếu như làm chuyện xấu mà để ba biết được, ba không tha đâu.”
Nói xong, lập tức biến mất.
Tần Ấu Âm đến dậm chân cũng không còn sức lực.
Cô không đáp ứng.
Thật sự, thật sự không phải mà.
Tiết đầu buổi chiều lại là lớp học liên ngành của ba khoa.
Tần Ấu Âm mang theo áp lực vô cùng lớn, đến lớp từ sớm, chọn vị trí cạnh tường ở giữa.
Xung quanh náo nhiệt, Tần Ấu Âm vùi đầu vào sách vở, nhưng một chữ đều đọc không vào. Lòng cô bối rối không yên, không biết nên làm ngơ bỏ qua, hay là chủ động đề cập tới.
Năm phút trước khi đến giờ học, Cố Thừa Viêm bước vào.
Ánh mắt Tần Ấu Âm từ đầu đến cuối hướng về phía cửa giảng đường, nhìn thấy anh, cô nhanh chóng rủ mắt xuống làm bộ không biết gì.
Giảng đường dần trở nên yên tĩnh, vô số con mắt đều tập trung vào Cố Thừa Viêm.
Anh đi tới hàng ghế của Tần Ấu Âm, đứng lại, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.
Cô ngồi trong cùng, cúi đầu không phản ứng, vài bạn học ngồi bên ngoài lo lắng lặng lẽ đổ hồ môi, có người ngập ngừng hỏi: “Viêm ca, hay là em xuống