Trong lúc nói chuyện, thang máy đang vận hành bỗng “ding” một tiếng, ngừng lại giữa chừng.
Thang máy mở cửa ra ở một bên. Cách đó mấy bước, Ngụy Hòa vừa đợi thang máy vừa xem điện thoại.
Ngụy Hòa bình thường không có nhiều sở thích, chat trong weixin, chơi game gần như là sở thích ngoài công việc bình thường ra. Cho dù là trong bệnh viện, một khi tình hình cho phép, điện thoại kia cũng ít khi rời khỏi tay.
Tiểu Khâu thực ra rất thích ở trong nhóm weixin của khoa Ngoại, Ngụy Hòa rất lắm chuyện, thường xuyên cùng Lý Hiểu Dạ ở phòng y tá kẻ đàn người hát, cãi cọ nhau rất vui vẻ.
Ứng Như Ước sau khi thoáng nhìn thấy bác sĩ Ngụy lúc thang máy mở cửa, liền vô thức đứng cách xa Ôn Cảnh Nhiên.
Khóe mắt Ngụy Hòa liếc thấy một bóng trắng nhích sang một bên, anh ta cúi đầu bước vào thang máy, giả vờ vô tư ngẩng lên nhìn.
Lần này Ngụy Hòa không nhịn được mở to đôi mắt, rồi môi nhướng lên, để lộ nụ cười nhiệt tình: “Bác sĩ Ứng.”
Sau “sự kiện bãi đậu xe”, Ứng Như Ước đã có tâm lý phòng bị mang tính phản xạ có điều kiện với Ngụy Hòa.
Gần như là cười giả tạo, cô hơi gật đầu xem như đáp lời.
Ngụy Hòa lại như không nhận ra sự lạnh nhạt của cô, vừa quay lại bấm số tầng vừa hỏi: “Bác sĩ Ứng đến tìm hiểu trước khi mổ sao? Bình thường không hay đến khu nội trú khoa Ngoại mà.”
Ứng Như Ước lặng thinh.
Nếu không phải có việc thì cô chạy tới khu nội trú khoa Ngoại làm gì?
Thang máy từ từ khép lại, bắt đầu chạy lên.
Ngụy Hòa liếc nhìn người đàn ông ở đầu bên kia thang máy qua mặt cửa thang máy bằng kim loại, bỗng thấy gáy lạnh toát.
Anh ta lúng túng quay lại: “Bác sĩ Ôn.”
Công phu bề ngoài của Ôn Cảnh Nhiên xưa nay rất giỏi, anh mỉm cười nho nhã, gương mặt tuấn tú kia trông càng đẹp trai hơn.
Ngụy Hòa sờ mũi, quay đi có vẻ thiếu tự nhiên, trong lòng lẩm bẩm: “Nếu để mấy cô nàng y tá đói khát kia nhìn thấy chắc là say mê cả ngày quá!”
Thấy thang máy sắp đến tầng anh ta bấm, Ngụy Hòa dựa người vào tay vịn ở một bên vách thang máy, dùng giọng điệu như hàn huyên tâm sự để hỏi Như Ước: “Tôi nghe nói Thẩm Linh Chi hôm nay với bác sĩ Hứa cùng đi lĩnh giấy kết hôn rồi?”
Thẩm Linh Chi và bác sĩ Hứa yêu nhau đã mấy năm, đây là chuyện cả bệnh viện đều biết.
Chuyện đi lĩnh giấy kết hôn, Thẩm Linh Chi cũng không cố ý che giấu. Mà bệnh viện người đông thì nhiều chuyện, hễ có tí gió thổi qua đám cỏ là tin tức lan nhanh hơn bất cứ thứ gì khác.
Nên nếu Ngụy Hòa nói anh ta không biết, kiểu gì Ứng Như Ước cũng sẽ không tin.
Nhưng trong lòng cô nghĩ gì là một chuyện, trả lời thế nào là chuyện khác. Tuy không biết nguyên nhân Ngụy Hòa biết rõ còn hỏi là gì, nhưng Như Ước vẫn cười và gật đầu: “Vâng, hôm nay lĩnh giấy.”
Ôn Cảnh Nhiên lặng lẽ ngước lên, ánh mắt chiếu vào Ngụy Hòa.
Ngụy Hòa vẫn đang suy nghĩ xem nên nói thế nào cho tự nhiên thì bất thần bị Ôn Cảnh Nhiên nhìn, xương tủy như toát ra một cơn lạnh buốt từ trong ra ngoài.
Anh ta không kìm được xoa xoa cánh tay.
Một tuần trước, Ngụy Hòa tiết lộ trong nhóm weixin của khoa Ngoại về việc Ôn Cảnh Nhiên và Ứng Như Ước có cùng pass mở khóa màn hình. Đêm đó, anh ta đã nhận được điện thoại của Ôn Cảnh Nhiên.
Ôn Cảnh Nhiên là người luôn được hoan nghênh trong khoa Ngoại… Không, hoặc phải nói là dù anh ở đâu cũng rất được hoan nghênh.
Dù sao tuổi còn trẻ mà kỹ thuật chuyên ngành rất cứng, dù là kỹ năng mềm hay cứng đều đạt đến thành tựu cả một đám người mong muốn mà không có được. Đặt trong đám người cùng tuổi thì chắc chắn anh là một ngọn núi cao, cao tới mức không thể trèo lên được.
Ngụy Hòa và anh ở cùng một khoa, ngoài sự may mắn ra, vì áp lực mà Ôn Cảnh Nhiên mang lại cũng thực sự đè nặng ở lồng ngực, có lúc thời tiết u ám, lồng ngực anh ta cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng thế giới của đàn ông đơn giản hơn phụ nữ rất nhiều, Ngụy Hòa biết anh ta và Ôn Cảnh Nhiên không phải người cùng đường đua, cũng chưa từng vì sự xuất sắc của Ôn Cảnh Nhiên mà khiến công việc và cuộc sống của mình có quá nhiều khúc mắc khó chịu.
Chỉ là tối đó, Ôn Cảnh Nhiên nói với giọng lạnh lùng, thái độ không được phép bàn bạc bảo anh ta rút lại những gì đã nói, thực ra trong lòng anh ta đã thầm chửi một câu “mẹ nó chứ”.
Tuy cuối cùng suy nghĩ về mọi mặt mà anh ta vẫn thỏa hiệp, vào weixin của khoa Ngoại nghiêm túc xóa đi những tin đồn tình cảm của Ôn Cảnh Nhiên và Ứng Như Ước. Nhưng trong lòng bỗng có một cái gai, không thể chịu nổi vẻ cao ngạo, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió của Ôn Cảnh Nhiên.
Nghĩ như thế, cơn lạnh từ gót chân cuốn tới như bị anh ta đạp xuống mặt đất trở lại.
Khóe mắt Ngụy Hòa cong lên, nụ cười vô cùng ấm áp, giọng càng dịu dàng: “Cô là người bản địa, phong tục hỷ sự chắc cô biết mà. Sau khi lĩnh giấy, hai nhà sẽ phải cùng nhau dùng bữa. Buổi tối không tới mười giờ thì Thẩm Linh Chi có lẽ không quay về được.”
Ứng Như Ước dùng khóe mắt liếc nhìn Ôn Cảnh Nhiên đã đứng thẳng lên, dựa vào thang máy, khẽ ho một tiếng rồi đáp: “Không sao, chị Linh Chi lúc nhờ tôi trực thay đã nói với tôi rồi.”
Ngụy Hòa không muốn nói điều này, anh ta gãi đầu, thấy thang máy sắp tới nơi nên cũng lười vòng vo, nói thẳng: “Tôi biết nhà cô khá xa bệnh viện, đợi đến mười giờ Thẩm Linh Chi đến trực thay cô thì không còn tàu điện nữa, cô về sẽ không tiện.”
Ngừng lại, anh ta không kìm được liếc nhìn người đàn ông trầm lặng, toàn thân càng toát ra cảm giác bức bối kia, miệng khô lưỡi đắng liếm liếm môi, khẽ bổ sung câu cuối: “Tối nay tôi bận việc cũng khá muộn, có thể thuận đường đưa cô về.”
Ứng Như Ước nhướng mày.
Cô không nghe nhầm chứ?
Ngụy Hòa muốn đưa cô về nhà?
Có ý đồ gì đây…
Hồ sơ bệnh án trong tay cô bị ngón tay cô cuốn nhẹ lên, cô trầm tư, vừa nói mấy từ thì bị âm thanh “ding” của thang máy khi tới nơi che lấp.
Ngụy Hòa rất nhẫn nại chờ cô lặp lại, ánh mắt khẩn khoản van nài.
Ôn Cảnh Nhiên lại không định cho anh ta thêm cơ hội,
bước tới khoác vai Ngụy Hòa, kéo anh ta thẳng ra ngoài: “Đừng đứng vướng víu trong thang máy.”
Ngụy Hòa “a” một tiếng, vội quay đầu lại nhìn.
Ứng Như Ước đi sau họ mấy bước, ra khỏi thang máy thấy Ngụy Hòa bị Ôn Cảnh Nhiên lôi xềnh xệch với dáng vẻ không cho phép thương lượng, lại không kìm được mà cúi đầu, dùng hồ sơ bệnh án che đi nụ cười vô thức của mình.
Đàn ông có những lúc, thực sự rất đáng yêu…
Nói qua với người nhà bệnh nhân về những nguy cơ trong quá trình gây mê ở văn phòng Ôn Cảnh Nhiên, đồng thời ký xong bản thông báo nguy cơ, Ứng Như Ước quay về phòng phẫu thuật, chuẩn bị cho ca mổ khoa Xương khớp.
Bận bịu mấy tiếng đồng hồ, ca mổ ban ngày kéo dài cuối cùng cũng kết thúc.
Mà thời gian, cũng đã chỉ tới mười giờ đêm.
Thẩm Linh Chi đến rất vội vàng, gần như quay về bệnh viện đúng giờ.
Đợi Như Ước thành công thoát thân thì đã là mười giờ rưỡi.
Tắm rửa xong, cô vừa thay đồ vừa nhắn tin cho Ôn Cảnh Nhiên: “Bên em xong rồi.”
Ôn Cảnh Nhiên đợi cô cả buổi tối, nhận được tin nhắn thì vừa gọi lại cho cô vừa lưu file lại, rồi tắt máy.
Hẹn gặp nhau ở bãi đậu xe, anh cúp máy rồi thay thường phục, cầm chìa khóa xe ra khỏi văn phòng.
Sắc đêm đã nồng đậm, xung quanh rất tĩnh lặng.
Thành phố S đã lập đông, màn đêm tiêu điều, bóng cây xếp chồng vào nhau, đan xen dưới ánh đèn.
Chiếc Land Rover trắng dừng dưới bóng cây, như một con thú khổng lồ đang rình rập. Thân xe phản chiếu ánh đèn ấm áp, cũng in hằn cả bóng cây đan xen lẫn nhau.
Máy sưởi trong xe hơi làm không khí hơi nóng, Ôn Cảnh Nhiên mở cửa xe, cùi chỏ gác lên thành xe, quay sang nhìn dãy đèn đường uốn lượn kéo dài như một con sông.
Từng ngọn đèn sáng rực như một mặt trời nhỏ, nhìn xa xa không thể thấy được điểm tụ lại, ánh đèn như tan ra thành một khối sương mù, mờ mờ ảo ảo toát lên vẻ đẹp lạ lùng.
Còn anh ngồi trong xe, như một bức tranh tĩnh vật thủy mặc, mày mắt đều như được họa sĩ tỉ mỉ vẽ ra, ngũ quan tinh tế khiến ngay cả bóng tối cũng làm cho những đường nét đó trở nên hoàn mỹ vô khuyết.
Ứng Như Ước men theo đèn đường chạy tới, nhìn thấy ngay cảnh tượng đó.
Vốn đã thở khó nhọc, lúc này tim nhói lên như bị thứ gì đó ném vào vào mặt hồ mềm dịu trong tim, đáy hồ cuộn lên từng con sóng, ngay cả đứng cũng không vững, cô dừng lại một lúc rồi mới chậm rãi bước tới.
Căn nhà tổ của Ứng gia vốn cách bệnh viện đại học S quá xa, ông nội Ứng liền vung tay mua cho Như Ước một chiếc xe để tiện di chuyển.
Cũng đã vài năm sau khi thi xong bằng lái xe, lại thêm việc trước khi Ứng Như Ước đến làm việc ở bệnh viện đại học S thì cô đều ở thành phố A, phương tiện giao thông là tàu điện ngầm hoặc xe bus, thực sự đã rất lâu rất lâu rồi không đụng tới xe.
Suy xét đến việc đó, ông nội Ứng hơi trầm tư rồi nói: “Hôm con lấy xe, ông nội sẽ tìm cho con một người đi theo để con không sợ.”
Nghe thế, Ứng Như Ước đã thấy yên lòng hơn.
Nhưng điều khiến Như Ước không ngờ tới là, chỉ là một việc nhỏ là đi lấy xe, mà người ông nội gọi tới để cô yên tâm hơn không phải ai khác, mà là bác sĩ Ôn luôn biết tận dụng thời cơ.
Cô kinh ngạc suốt quãng đường tới cửa hàng, đến khi hoàn thành xong mọi thủ tục để cầm chìa khóa xe, mới không nhịn được hỏi anh: “Bác sĩ Ôn, anh bận như thế, không cần phải lo nghĩ tới ông nội em, hy sinh thời gian nghỉ ngơi để…”
Nói chưa hết thì bị anh cắt ngang: “Biết điều chỉnh ghế ngồi không?”
Ứng Như Ước: “Hả?”
Không chờ cô phản ứng, Ôn Cảnh Nhiên áp sát, ngón tay thon dài xuyên qua trước mặt cô, đặt lên nút bấm bên trái ghế ngồi của cô: “Đưa tay ra đây.”
Đầu ngón tay mới chạm đến mu bàn tay anh, còn chưa kịp để cô rụt tay lại, anh đã nắm lấy đầu ngón tay cô, chỉ dẫn cô cảm nhận công dụng của nút điều chỉnh ghế lái.
Khoảng cách quá gần, khi anh thi thoảng nói, hoặc ngước lên nhìn cô, ánh sáng trong mắt như pha lê, lấp lánh rực rỡ.
Ứng Như Ước ngượng ngùng nghĩ: Nếu bị đám yêu tinh bệnh viện nhìn thấy cảnh này, không chừng sẽ lăng trì cô bao nhiêu lần đây.
Đến khi làm quen hết mọi chức năng trong xe, Ứng Như Ước vừa quay lại đã thấy anh chàng bán xe đứng trước cửa sổ xe đang hạ xuống, cười rất mờ ám: “Cô Ứng này, bạn trai cô còn chỉ dẫn chu đáo hơn tôi nhiều đấy.”
Lại nữa rồi…
Đã không biết bao lần, chỉ cần cô và Ôn Cảnh Nhiên đi cùng nhau, là sẽ luôn bị hiểu lầm là người yêu của nhau.
Chẳng buồn giải thích, Ứng Như Ước gật nhẹ đầu rồi quả quyết nâng cửa sổ lên, chặn anh chàng bán hàng phiền phức bên ngoài.
Người ngồi ghế phụ khẽ cười, hỏi với vẻ mờ ám: “Cuối cùng cũng quen rồi?”
Ứng Như Ước bất lực thở dài, mặc nhận.
Đến khi lái xe ra cổng của cửa hàng, Ứng Như Ước cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy… giọng điệu bác sĩ Ôn như có chút ý tứ “em chấp nhận số phận rồi”?
Không, khoan đã, chấp nhận số phận là ý gì…?