Năm giờ mười bảy phút, mặt trời ló dạng.
Bầu trời sáng sớm vừa hửng, nhiệt độ đỉnh núi vẫn rất thấp, tiếng gió dường như càng mạnh mẽ hơn ban đêm.
Nhưng lúc này, trong tầm nhìn có thể trông thấy những ngọn cỏ khô đã bị đóng băng ven đường, có thể trông thấy cối xay gió khổng lồ đang đứng sừng sững, cánh quạt màu trắng bị gió thổi xoay mãi không ngừng, không hề có cảm giác nặng nề, cũng có thể trông thấy một mặt của cánh rừng bị gió thổi rạp.
Dưới ánh sáng, tất cả đều hiện rõ mồn một.
Chân trời lộ ra một dải xanh sáng, như một dải lụa màu xanh từ phương Đông vắt ngang bầu trời.
Không lâu sau, ở xung quanh sắc xanh sáng như đường rạch ngang trời kia lóe lên áng mây như khói, ánh lên lớp vàng cam, như đường viền xung quanh mặt trời.
Chủ xe của những chiếc xe đậu cả đêm trước cổng khách sạn lần lượt mở cửa xuống xe, dưới nhiệt độ khá thấp, họ đứng trước lan can vách núi, mặc quần áo dày dặn nặng nề, vũ trang kín mít.
Có một số ít người chỉ mặc đồ mùa đông bình thường, xuống xe một lúc đã bị gió thổi cho run cầm cập, vừa bò vừa lăn trở về xe.
Lúc Như Ước xuống xe vào đêm khuya đã được trải nghiệm sâu sắc, cơn gió như từ bốn phương tám hướng ập tới, không chỗ nào không len lỏi vào. Cô mặc không đủ dày, vừa xuống xe thì nhiệt độ cơ thể như bị xua tan trong tích tắc, run cầm cập.
Cô không muốn trải nghiệm lần nữa, nhân lúc Ôn Cảnh Nhiên xuống xe vứt đồ còn thừa lại, cô từ ghế sau bò lên ghế phụ, khoanh chân ngồi trên ghế, nhìn ra ngọn núi trước mắt qua cửa xe.
Tầm nhìn không tốt lắm, nhưng may là phía trước chính là vực sâu, không có vật cản trở.
Cô có thể nhìn rõ ánh sáng xanh như rạch ngang bầu trời kia dần dần lại lan rộng thêm mấy đường sáng rực rỡ khác.
Trong mấy tiếng gần sáng, Như Ước không ngủ ngon lắm, cần cổ đau nhức, phần xương vai cũng nhói đau.
Cô xoay xoay cổ để vận động các khớp xương cứng nhắc, vừa xoay ba vòng thì cửa xe mở ra, Ôn Cảnh Nhiên mang theo gió lạnh thấu xương ngồi vào trong, cúi xuống nhìn về hướng mặt trời mọc qua cửa xe, khẽ ho: “Không may mắn lắm, lúc này mặt trời đã xuất hiện, gió không thổi tan mây nổi, hôm nay không nhìn thấy mặt trời mọc rồi.”
Động tác xoa cổ của Như Ước khựng lại: “Hay là, đợi thêm chút nữa?”
Ôn Cảnh Nhiên liếc nhìn gương chiếu hậu, trong âm thanh nhắc nhở không ngừng của radar, anh lùi xe ra khỏi bãi, dừng ở chính giữa con đường bùn lầy.
Lập tức, người lúc nãy còn đang chăm chú nhìn gương chiếu hậu quay sang nhìn cô, hỏi vẻ nửa cười nửa không: “Muốn ở cạnh anh nữa à?”
Ứng Như Ước vẫn chưa thích ứng với thân phận đã chuyển biến của hai người, bị anh hỏi đến nghẹn lời, cảm thấy lúc nào cũng bị anh đè nén thật sự không tốt lắm, nghĩ ngợi rồi nghiêm túc đáp: “Thế anh vội đi về, là không muốn ở cạnh em à?”
Bất ngờ bị phản kích, Ôn Cảnh Nhiên ngẩn người, cúi chỏ chống lên cửa sổ, mu bàn tay dụi lên chóp mũi, khẽ cười: “Giỏi đấy.”
“Tín hiệu trên đỉnh núi không tốt.” Ôn Cảnh Nhiên chăm chú nhìn sườn núi, chậm rãi cho xe lăn xuống: “Còn nhớ lúc tới đây lần trước, sương mù dày đặc trên núi Ly Thương không?”
Đương nhiên là nhớ.
Hôm đó người lên núi ngắm sương mù rất nhiều, xe con từng chiếc từng chiếc chạy lên đỉnh núi. Khoảnh đất trống đậu xe trước cửa khách sạn Vân Đỉnh đã đầy ắp. Không thể chứa thêm một chiếc nào nữa.
Từ nơi có thể nhìn thấy cối xay gió, con đường núi đã ngập tràn tuyết trắng chất đống, cây hai bên sườn núi mỗi một phiến lá đều đọng một lớp băng trong suốt, như pha lê thiên nhiên, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Rực rỡ tỏa sáng khắp ngọn núi.
Trên đỉnh núi đang lất phất tuyết rơi, ngọn núi chưa được khai thác đã tích một lớp tuyết dày đến nỗi giẫm xuống đã lún đến mắt cá. Những hòn đá để người ta đặt chân lên bị tuyết làm cho trơn trượt, khắp nơi là những dấu chân trải dài bốn phương tám hướng.
Đối với thành phố S mà mùa đông rất khó nhìn thấy tuyết rơi nhiều, càng không thể đọng tuyết thế này mà nói, Như Ước có ấn tượng vô cùng sâu đậm đối với cảnh trí như thế giới băng tuyết trên đỉnh núi Ly Thương.
“Năm nay vẫn sớm, chưa lạnh tới mức đổ tuyết.” Ôn Cảnh Nhiên giảm tốc, tránh một chiếc xe đang bò lên đỉnh núi, tiếp tục đi xuống: “Đợi khi đỉnh núi Ly Thương cũng có tuyết thì chúng ta có thể lại đến đây ngắm sương mù.”
Như Ước nhìn qua cửa sổ về hướng mặt trời mọc mà dù ở góc độ khác vẫn chỉ như một đường ánh sáng rạch ngang bầu trời, xác nhận hôm nay thực sự không thể thấy mặt trời mọc, nên luyến tiếc gật đầu: “Vâng, lại đến đây ngắm sương mù lần nữa.”
Hai người hôm nay đều phải đi làm, từ đỉnh núi men theo con đường vòng vo ngoằn ngoèo xuống đến chân núi, lại lái thêm một tiếng đồng hồ nữa, lúc vào đến thành phố S thì còn một quãng thời gian kha khá.
Ôn Cảnh Nhiên vẫn nhớ đến Phạm Hy, Ứng Như Ước cũng cần về nhà thay đồ, gần như không ai có ý kiến khác, cùng quyết định quay về Ngự Sơn một chuyến.
Thấy sắp đến cửa nhà, Ứng Như Ước mới bắt đầu căng thẳng, liên tục đưa tay nhìn đồng hồ, chỉ sợ trùng vào thời gian ông nội hay thức giấc, bắt quả tang cô đi xuyên đêm.
Hiếm lắm mới thấy Ứng Như Ước có bộ dạng chột dạ, lúng túng như mấy năm về trước chỉ có khi làm sai chuyện gì đó, Ôn Cảnh Nhiên dừng xe trước cửa Ứng gia, thấy cô trong xe đã bắt đầu rón rén chuẩn bị “lẻn vào”, anh đùa dai bấm một hồi còi.
“Tít…”, một âm thanh trầm trầm hùng hổ vang lên, khiến Ứng Như Ước giật bắn mình mở he hé cửa lại “rầm” một tiếng đóng cửa lại, quay sang giận dữ nhìn anh.
Tay trái Ôn Cảnh Nhiên còn cầm vô lăng, ánh mắt trở nên thâm trầm, tay phải vòng qua nắm lấy tay cô, dùng ngón tay đan xen vào.
Lòng bàn tay anh ấm áp, đầu ngón tay vẫn còn có hơi ấm.
Động tác ngón tay thon dài móc ngón cái của cô lên có vẻ mờ ám, anh nghịch nó, rồi bỗng dưng ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt ấy như cuốn lấy linh hồn, nhìn thẳng vào tận cùng trái tim cô.
Khóe môi Ôn Cảnh Nhiên thoáng nụ cười, hạ giọng: “Vì em, anh mong chờ ngày hôm nay hơn bất cứ ngày nào khác trước đây, đừng bắt anh chờ quá lâu.”
Giọng anh vốn trầm thấp, mấy tiếng đồng hồ ngủ chờ mặt trời mọc không hề đủ để nghỉ ngơi, giọng nói hơi khàn khàn, lúc trầm giọng, mỗi một chữ đều thấm vào tai, như có tiếng vọng.
Tự dưng lại… lại khiêu khích cô trước khi chia tay.
Chỉ là anh cố ý nói bằng giọng điệu dụ dỗ, quyến luyến đeo bám, nơi mềm yếu nhất trong lòng như bị móc câu anh thả ra dụ dỗ, trong tích tắc say mềm không còn biết gì.
Ứng Như Ước không có cả sức thoát ra khỏi tay anh, ngón tay bị anh nắm lấy mềm mại như không xương, cuối cùng xuống xe thế nào cô cũng không rõ, thất thần lạc phách quay về phòng mình mới bừng tỉnh…
Khoan đã…
Ban nãy dì Hoa hỏi cô sao đi đâu mới về, cô trả lời thế nào nhỉ?
…
Hoàn toàn không nhớ nổi!
Không biết là định luật càng không có sự chuẩn bị thì càng hoảng loạn có áp dụng cho tất cả mọi người hay không, mà Ứng Như Ước từ sáng sớm bước chân vào bệnh viện đã bận đến mức chân không chạm đất.
Những việc phải làm hàng ngày của bác sĩ gây mê toàn là những việc vô cùng nhàm chán.
Theo dõi số liệu, nhìn màn hình máy tính, ghi chép những đặc điểm cơ bản của bệnh nhân, thời gian lâu dần sẽ dễ khiến thị lực mỏi mệt.
Mấy lần cô đã dùng ngón tay ấn giữ mí mắt, mới không đến mức khiến bản thân phân tâm trong chốc lát giữa quá trình mổ.
Xong một ca mổ, Tiểu Khâu đã hỏi cô mấy lượt: “Cậu không sao
chứ?”
Có sao…
Rất có sao…
Nội tâm Ứng Như Ước gào thét, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Không sao, đợi lát trưa nghỉ ngơi là ổn.”
Tiểu Khâu nghi ngại nhìn cô một lúc rồi vỗ vỗ vai: “Trong điện thoại mình có một tấm chụp nghiêng khi bác sĩ Ôn rửa tay, mỗi lần mình buồn ngủ là đều lấy ra xem để nâng cao tinh thần… Lát nữa mình gửi cho cậu nhé.”
Ứng Như Ước: “…” Lúc này có cần nói tiếng cảm ơn?
Càng tai hại hơn là, Ứng Như Ước khó khăn lắm mới chờ tới buổi trưa, đang định đến phòng trực ban ngủ bù một lúc thì chân trước vừa bước ra khỏi khoa, chân sau bên trạm y tá đã thông báo cấp cứu thêm hai ca mổ do tai nạn giao thông.
Thế là, Ứng Như Ước đành từ bỏ, đến phòng phẫu thuật để chuẩn bị.
Khó khăn lắm mới xong thì đã gần giờ tan sở, trong bảng lịch trình xếp ca mổ của Như Ước hôm nay chỉ còn một ca cuối của Phụ khoa.
Lúc Ứng Như Ước tìm hiểu trước ca mổ đã nắm được thông tin cơ bản của bệnh nhân.
Khác với anh chàng hơn hai mươi tuổi của khoa Ngoại trước ca mổ một ngày vẫn có rất đông bạn bè tới thăm, phòng bệnh của bệnh nhân này cực kỳ yên tĩnh.
Tĩnh lặng đến mức đầu giường chỉ có một chiếc ly thủy tinh đựng một nửa nước.
Người bệnh có dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tuy không quá đẹp nhưng xuất hiện trên gương mặt lại có một vẻ phong tình khó nói. Cho dù đang bệnh nhưng mỗi ngày cô ta đều vẽ chân mày, trang điểm nhẹ.
Giống như lúc nào cũng chờ khách thăm, không hề buông lỏng một giây phút nào.
Lý Hiểu Dạ bên trạm y tá là kẻ nhiều chuyện nổi tiếng, khu phòng bệnh có bệnh nhân nào đặc biệt thì không ai nắm rõ hơn cô ta.
Sau khi thăm bệnh xong, Như Ước cứ cảm thấy thái độ bệnh nhân rất tiêu cực, hơi kỳ lạ, nên đã hỏi thăm Lý Hiểu Dạ về cô ta, kết quả đúng là không có gì mà cô ta không biết.
Bệnh nhân năm nay ba mươi lăm tuổi, là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Vinh Lương thành phố S.
Nghe nói bệnh nhân năm hai mươi lăm tuổi sau khi tốt nghiệp đại học đã gả cho tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Vinh Lương, làm phu nhân tổng giám đốc. Năm đó khi kết hôn, lễ cưới đã đình đám tới độ lên cả báo chí.
Nhưng kết hôn chưa mấy năm đã có tin đồn liên tục rằng tổng giám đốc tập đoàn Vinh Lương bao gái, nuôi bồ nhí bên ngoài. Mà phu nhân tổng giám đốc năm đó được yêu thương chiều chuộng sau mấy năm lấy chồng mà vẫn chưa có con.
“Cũng may mấy cô bồ nhí mà tổng giám đốc bao nuôi kia cũng không ai to bụng, phu nhân tổng giám đốc của chúng ta đã bái phật, tìm đủ mọi cách để thử rồi. Kết quả là năm nay ba mươi lăm tuổi cũng chưa có thai được.” Lý Hiểu Dạ bí ẩn xán lại gần Như Ước, hạ giọng thì thầm: “Ban đầu chúng ta tưởng bao năm nay không có con, ngay cả bồ nhí mà tổng giám đốc bao nuôi cũng không có thai, chắc chắn là tổng giám đốc kia có vấn đề. Kết quả là mấy tháng trước nghe nói XX đã có thai, còn được đưa về nhà dưỡng thai, tất cả do phu nhân hầu hạ chăm sóc… Cô nói xem có chua xót không cơ chứ?”
“Kiểu gia đình đại gia thế này, môn không đăng hộ không đối, đàn ông lại không yêu thương bảo vệ thì phụ nữ chỉ có thể đứng ôm chân mà cẩn thận hầu hạ. Không thì đến một lúc nào đó ly hôn lại trắng tay, trả giá cả thanh xuân cũng chẳng lấy được gì.” Lý Hiểu Dạ xuýt xoa không ngừng, thở dài: “Vị phu nhân tổng giám đốc này thấy không khỏe nên tự đến khám bệnh, siêu âm thấy có khối u trong bụng, bác sĩ chẩn đoán yêu cầu phải phẫu thuật, cô ấy cũng chỉ có một mình, chẳng thấy chồng cô ấy đến bệnh viện lần nào.”
Chẳng trách…
Chẳng trách bệnh nhân đó có lúc cả ngày không nói câu nào, cho dù y tá bắt chuyện, thăm hỏi tình trạng sức khỏe, cô ta cũng chỉ thường xuyên liếc nhìn rồi thôi.
Trông có vẻ, lòng đã nguội lạnh.
Bác sĩ mổ chính của khoa Phụ khoa là một bác sĩ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, trong lúc mổ đã nghe phong thanh các y tá nói về chuyện của bệnh nhân này, nên cũng hiếm hoi lắm mới xen vào: “Bác sĩ điều trị chính của cô ấy trước đây tôi cũng quen, nghe nói khám bác sĩ uống Đông y liên tục mấy năm, chưa bao giờ ngừng lại. Chuyện không mang thai trừ hai người họ ra thì chẳng ai đoán mò được, gặp phải người đàn ông tài lực quyền thế nhưng lại không yêu thương bảo vệ thì sẽ là kết quả đó thôi, cũng tội nghiệp cô ấy, ban đầu khi còn là con gái, vì người đàn ông kia mà từ bỏ rất nhiều, bất chấp tất cả theo anh ta, kết quả lại thảm như vậy.”
Các y tá đều bất bình thay bệnh nhân, nghe thế mới tiếp lời: “Ngay trước khi mổ đã gọi điện cho anh ta, nói lỡ như kết quả không tốt, cần gia đình đến ký tên, anh ta không nói câu nào mà cúp luôn máy. Trước khi đưa cô ấy vào phòng mổ, mắt vẫn còn ướt đẫm, khóc mãi không thôi. Ngay bây giờ, người chờ bên ngoài phòng mổ cũng chỉ có mẹ cô ấy, bên phía anh ta không thăm hỏi gì, chẳng một ai quan tâm.”
Trong phòng mổ bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ có âm thanh máy hiển thị nhịp tim là vang lên những tiếng đều đặn.
Trong ca mổ này, các y tá bác sĩ đa phần là nữ, tuy không trải qua cảnh này nhưng phàm gặp phải những việc bất bình như thế thì đều ít nhiều thấy thương cảm.
Không đợi cảm xúc này kéo dài thêm, khối u vừa cắt ra trong ca mổ khi chuyển sang khoa xét nghiệm đã ra kết quả – khối u là ác tính.
Trong phòng mổ lại yên tĩnh.
Khối u ác tính thì phải cắt bỏ toàn bộ tử cung, còn phải hóa nghiệm để chữa trị triệt để.
Cắt bỏ tử cung đối với bệnh nhân thì có ý nghĩa gì, mọi người đều hiểu.
Phương thức cắt bỏ tử cung cần người nhà bệnh nhân ký tên đồng ý, ca mổ tạm dừng, y tá đi liên hệ với người nhà. Đợi khi cầm giấy thông báo đồng ý quay lại thì mắt cô ta đã đỏ hoe.
Cũng không ai dám hỏi ngoài phòng mổ đã xảy ra chuyện gì.
Nhất thời, không khí trong phòng mổ nặng nề tới mức như sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Càng đáng thương hơn là khi tiến hành kiểm tra sâu hơn mới phát hiện phần ruột của bệnh nhân đã có chỗ sưng lên.
Bác sĩ mổ chính trầm ngâm vài giây: “Mời bên khoa Ngoại hội chẩn gấp.”