Giờ nghỉ trưa, Ngụy Hòa cúi đầu đi ngang phòng y tá.
Rõ ràng đã một chân bước lên cầu thang để lên lầu, bỗng nhớ ra gì đó, ngừng lại, mũi chân xoay nửa vòng, vô cùng tự nhiên quay về phòng y tá.
Lý Hiểu Dạ đang giành giật bao lì xì trong nhóm weixin, khi trước bàn phủ một bóng đen, động tác cô nàng thuần thục đẩy điện thoại vào trong ngăn bàn.
Khi ngước lên nhìn Ngụy Hòa cười với vẻ ngượng ngùng, bĩu môi vẻ chê bai: “Quan hệ chúng ta thân thiết quá rồi, có thể đừng hù dọa tôi không?”
Ngụy Hòa cười lạnh “ha” một tiếng, ngón tay đặt trên mặt bàn vạch hờ một vòng trước mặt cô nàng khiến cô nàng phải chú ý, rồi hạ giọng hỏi: “Tôi nghe nói mấy thực tập sinh khoa Ngoại bảo sáng nay lúc bác sĩ Ôn kiểm tra phòng đã liếc mắt đưa tình với bác sĩ Ứng hả?”
Lý Hiểu Dạ liếc một cái, “Anh quan tâm đến bác sĩ Ứng từ lúc nào đấy? Gần như ngày nào cũng đến chỗ tôi hỏi… Anh chăm chỉ như vậy mà người ta có biết đâu.”
Cô nàng chua chát nói xong, thấy Ngụy Hòa tỏ vẻ không quan tâm thì tự thấy vô vị, cũng chẳng buồn vòng vo dò đoán tâm tư của anh ta, làu bàu: “Tuần này bác sĩ Thẩm sắp xếp cô ấy thăm bệnh, hai người này liếc mắt đưa tình cũng đâu phải ngày một ngày hai, anh quan tâm nổi không?”
Ngụy Hòa thực ra cũng không phải thực sự quan tâm Ứng Như Ước.
Từ khi cô vào đây, anh ta đã có dự cảm, dù là xuất khẩu hay tiêu thụ “trong nước”, kiểu phụ nữ như bác sĩ Ứng tuyệt đối sẽ không thích anh ta.
Anh ta chẳng qua là vì muốn chọc tức Ôn Cảnh Nhiên, muốn cố ý làm khó anh.
Khổ nỗi, bình thường công việc bận như cún rồi, làm gì có thời gian đấu đá với anh ta?
Lại nữa, Ứng Như ước cũng thuộc dạng khó tính, lúc đưa nước bị cô từ chối, viện cớ bảo cô không thích uống, kết quả lúc Ngụy Hòa tan sở nhìn thấy cô mua trà sữa ở quán trà sữa gần bệnh viện…
Còn khi ăn cùng cô ở nhà ăn bệnh viện, dù nói gì, cô cũng chỉ mỉm cười hoặc ậm ừ qua loa bằng những câu đơn giản…
Ngụy Hòa dù chậm chạp mấy cũng nhận ra, Ứng Như Ước không thích mình. Thậm chí còn có thành kiến rất lớn.
Sau mấy lần đâm đầu vào tường, đừng nói là làm khó Ôn Cảnh Nhiên, chính anh ta tự thấy buồn bực trước rồi. Chỉ thấy mình ban đầu nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến Ôn Cảnh Nhiên thấy khó chịu đúng là ngu hết thuốc chữa.
“Đúng rồi.” Lý Hiểu Dạ nhanh chóng bấm bút bi mực đen mấy cái, mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Tuần sau có bác sĩ của bệnh viện đại học A tới bệnh viện ta giao lưu học tập, bác sĩ Ứng thực tập ở bệnh viện đó mà. Tôi đã nghe ngóng danh sách, trong đó có một người tên Thẩm Trường Ca, nghe nói có quan tâm không tồi với bác sĩ Ứng của chúng ta.”
Ngụy Hòa ngẩn người.
Khi nhìn Lý Hiểu Dạ, ánh mắt cũng thay đổi: “Cô hay lắm, bệnh viện đại học A mà cô cũng có thể nghe ngóng tin tức à?”
Lý Hiểu Dạ đắc ý vểnh râu, cười như gió xuân: “Đương nhiên, biệt danh Bách Sự Thông này sao lại lãng phí được?”
Ngụy Hòa cười cười, khoát tay ra hiệu anh ta đi trước.
Khi vòng qua ngã rẽ để lên lầu, anh ta ngẩng lên nhìn sơ đồ khoa trên tường, nụ cười nhạt dần, cúi đầu bước nhanh lên lầu.
Thẩm Trường Ca cùng các đồng nghiệp đến thành phố S trước một ngày, vừa đến đã gọi cho Ứng Như Ước, hẹn gặp cô.
Như Ước vừa thăm xong bệnh nhân cuối cùng, nghe điện thoại trong hành lang, suy tư mấy giây.
Vốn dĩ hôm nay định cùng Ôn Cảnh Nhiên về chung, rồi đến cửa hàng Audi 4S tìm hiểu xe. Đã hẹn xong rồi, nếu cho anh leo cây thì…
Ứng Như Ước thấy lạnh run, không dám nghĩ đến hậu quả.
Thẩm Trường Ca phát hiện ra sau sự im lặng của cô có lẽ là từ chối, nên đã lên tiếng trước: “Trước đây đã hẹn rồi, bảo anh có gì cần cứ tìm em, chắc không đến nỗi ăn một bữa tối cũng từ chối anh chứ?”
Ứng Như Ước nhíu mày khó xử, nhưng cũng không vì câu nói khích tướng đó của anh mà đồng ý ngay: “Hôm nay em đã có việc rồi, anh đợi một chút nhé, em hỏi anh ấy xem sao.”
Thẩm Trường Ca là người thông minh, biết lúc này nên lùi bước.
Anh ngừng lại, đổi giọng điệu sắc bén kia, dịu giọng lại: “Được, anh chờ điện thoại của em.”
Khi Ứng Như Ước gọi điện để cho bác sĩ Ôn leo cây, giọng cô tỏ rõ sự lúng túng: “… Chính là đồng nghiệp mà trước đây em có kể anh nghe, làm ở bệnh viện đại học A đến đây giao lưu học tập. Sau đó hôm nay anh ấy tới, muốn cùng ăn cơm.”
Nói dứt, ngay cả chính cô cũng thấy những lời này thật sáo rỗng. Cô vắt cạn não ra suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra cách nói để nâng cao thân phận “đồng nghiệp trước đây” của Thẩm Trường Ca lên: “Nói ra thì, anh ấy xem như là một nửa người thầy của em, bida là do anh ấy dạy em đó.”
Nào ngờ, người đàn ông bên kia không hề cảm thấy bữa cơm này quan trọng thế nào, chỉ thấy nguy cơ trùng trùng.
Ôn Cảnh Nhiên nheo mắt, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ngữ điệu nâng cao, lại khiến Ứng Như Ước thấy tim nặng trĩu, như có một tảng đá vừa rơi xuống.
Nhưng Ôn Cảnh Nhiên biết mình đang trong thời kỳ quan sát, nào dám phản bác thẳng thừng quyết định của cô, suy nghĩ mấy giây rồi nói với vẻ rất rộng lượng: “Cũng được, bên này anh còn mấy bệnh nhân nữa.”
Hóa ra là thế…
Ứng Như Ước thở phào, tít mắt cúp máy.
Trước khi tan sở, Ứng Như ước gửi địa chỉ cho Thẩm Trường Ca.
Nào ngờ đối phương nói: “Anh lái xe tới, giờ đang ở trước cổng bệnh viện, đợi em tan sở rồi cùng đi.”
Ứng Như Ước cau mày, điện thoại cầm trong tay một lúc mới nhắn lại một chữ “Vâng”.
Thực ra Thẩm Trường Ca rất giống Ôn Cảnh Nhiên, gia tộc của anh gần như đều trong giới quan chức, chỉ mỗi anh không có hứng thú với chính trị nên chọn ngành Y.
Không giống Ôn Cảnh Nhiên còn có mấy người anh trai, Thẩm Trường Ca là con một. Sau khi anh chọn theo y, mấy vị trưởng lão của Thẩm gia không thể hiểu nổi, cũng không muốn ủng hộ, nếu không làm khó anh thì cũng ngọt nhạt lôi kéo, hành hạ anh tới mấy năm trời.
Ứng Như Ước biết có lần, là ông nội Thẩm đến bệnh viện lấy số khám bệnh, cứ nói mình có bệnh thần kinh, bảo Thẩm Trường Ca điều trị. Kết quả là bác sĩ Thẩm đầu hàng, vừa khuyên nhủ vừa nhận lỗi, mới khuyên được ông lão quay về.
Về sau, Thẩm Trường Ca và Ứng Như Ước càng lúc càng thân nhau, khi cùng nghỉ trưa thì hẹn Như Ước đi đánh bida hoặc đến thư viện đọc sách.
Lúc tham gia tụ tập liên hoan, Thẩm Trường Ca cũng sẽ đặc biệt quan tâm đến cô.
Nhưng không đợi Thẩm Trường Ca phát triển mối quan hệ này tiến thêm một bước, Ứng Như Ước sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đã từ bỏ bệnh viện đại học A, quay về thành phố S.
Tính ra thì, Thẩm Trường Ca đã rất lâu rồi không gặp cô.
Mất đi mối quan hệ tương đồng, ngay cả nhắn tin mà anh cũng không biết nên dùng cách nào, ngữ điệu ra sao, lý do gì để liên lạc với cô.
Đúng lúc anh định bỏ cuộc, lần đến bệnh viện đại
học S giao lưu này giống như cơ hội được sống lại, lại thắp sáng hy vọng và nhiệt tình của anh.
Sau mấy lần nhìn đồng hồ, bóng dáng Ứng Như Ước cuối cùng đã xuất hiện ở cổng bệnh viện.
Cô nhìn ngó xung quanh, không lâu sau đã phát hiện ra chiếc xe màu đen đậu dưới tán cây đằng kia.
Cùng lúc cô phát hiện ra, Thẩm Trường Ca cũng lái xe tới, dừng trước mặt cô, anh nghiêng người từ trong mở cửa cho cô, cười chào: “Lâu quá không gặp.”
Như Ước đi vòng qua bên kia ngồi vào trong xe, nhìn anh rồi cong môi cười: “Lâu quá không gặp.”
Ứng Như Ước cho là chủ nhà nên chọn quán ăn, là quán Tân Vinh Ký lần trước ăn cùng Ôn Cảnh Nhiên và Chấn Chân Chân, ở gần Ngự Sơn.
Tuy trước khi tan sở cô đã đặt chỗ trước, nhưng khi đến nơi vẫn phải chờ trong khu phòng chờ.
Khi chọn món xong, uống trà phục vụ mang lên, thì trời đã tối hẳn.
Cũng may là món ăn Tân Vinh Ký vẫn rất ngon, nên bữa ăn này khách chủ đều ưng ý.
Lúc đợi ăn tráng miệng, Thẩm Trường Ca giúp cô thêm trà vào trong ly chỉ còn lại ít nước trà, trong hương thơm phảng phất, anh ngước lên lặng lẽ nhìn cô: “Sau khi em rời bệnh viện, những đồng nghiệp trước đây gần như cũng chẳng mấy liên lạc, anh tưởng anh sẽ chẳng bao giờ được thấy em nữa.”
Ứng Như Ước bỗng dưng bị “chỉ trích”, ngớ ra một lúc rồi nói: “Em cảm thấy mọi người đều bận, không cùng làm một chỗ thì cũng chẳng có thời gian hàn huyên, biết đôi bên vẫn ổn là được…” Ngừng lại rồi bổ sung: “Em không giỏi chủ động liên lạc với người khác, cũng không giỏi giữ mối quan hệ, nên về mặt này có lúc trông em có vẻ lạnh lùng vô tình.”
Thực ra Ứng Như Ước khá chậm chạp trong việc nhận thức điều này, tính cách cô nhạy cảm, trong mối quan hệ xã giao thuộc loại bị động. Dù là Chấn Chân Chân hay Ôn Cảnh Nhiên thì đều là phía chủ động.
Thói quen khiến cô không biết mình không thích chủ động liên lạc, trò chuyện thì có gì không thỏa đáng, nếu không phải Chấn Chân Chân mỗi lần gọi điện cho cô đều than vãn cô quá lãnh đạm thì đến giờ cô vẫn sẽ không học cách sửa đổi.
“Ra là thế.” Thẩm Trường Ca lắc đầu phì cười: “Sáng mai anh đến bệnh viện, lại sắp thành đồng nghiệp rồi, phải xin bác sĩ Ứng chỉ giáo nhiều.”
Anh vừa nói dứt thì phục vụ mang bánh ngọt lên ăn tráng miệng.
Ứng Như Ước cười, tiện thể chuyển chủ đề: “Ban nãy anh nói ở khu mới, không ở ký túc sao?”
“Ừ, bạn anh vừa đi nước ngoài. Em biết đó, anh có bệnh sạch sẽ, không quen sống chung mà cũng rất quan tâm đến chất lượng sống.”
Anh cười khẽ, ánh đèn làm dịu ngũ quan trên gương mặt, trở nên ôn hòa và yên tĩnh.
Ứng Như Ước thu ánh mắt lại, thầm sỉ vả: Trông thì đều là kiểu ôn nhuận như ngọc đấy, sao lại có người bụng dạ xấu xa biến thái thế nhỉ…
Ứng Như Ước không chịu để Thẩm Trường Ca đưa về, đi dạo chậm rãi quay về Ngự Sơn.
Ăn no quá nên giữa đường cô còn vòng ra công viên nhỏ để đi dạo. Đến khi rẽ một vòng, nhìn thấy chốt gác trước cổng khu thì đã là tám giờ tối, trăng sao sáng vằng vặc.
Đèn đường trước cửa nhà đã hỏng một ngày rồi, tối nay vẫn chưa sửa xong.
Ngự Sơn là khu biệt thự, mỗi căn biệt thự đều có một khoảng cách nhất định, khá là độc lập. Đèn đường cũng là mỗi căn một ngọn, chỗ này bị hỏng nên trước cửa nhà tối om, gần như không nhìn thấy gì.
Như Ước vừa đi vừa mò tìm chìa khóa trong túi xách, túi tuy nhỏ nhưng bên trong lại đựng nhiều đồ, rối loạn vặt vãnh, không biết cô lấy đâu ra nhiều món đồ nhỏ thế kia để mang theo hàng ngày.
Cô tìm mãi mới miễn cưỡng mò thấy chìa khóa kim loại lạnh ngắt.
Cô cúi đầu, tóc từ bên tai rũ xuống, che mất nửa tầm nhìn, cũng trùng hợp khiến cô không nhìn thấy người đang đứng dựa tường gần đó.
Khó khăn lắm mới mò thấy chìa khóa, Như Ước đóng túi lại, đang làm quen dần với bóng tối để mở cửa, ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo thì bất chợt cảm thấy có ai đó đang đứng sau lưng.
Cảm giác lạnh buốt sống lưng còn chưa kéo dài lâu thì người sau lưng đã ôm vai cô, kéo cô quay lại dựa vào tường, tay kia đã nhanh nhẹn bịt miệng cô trước khi cô bật kêu thành tiếng.
Ôn Cảnh Nhiên cúi đầu, trán tì lên trán cô, hạ giọng nói nhỏ: “Anh đây.”
Ứng Như Ước thấy trái tim như bay lên chín tầng mây, rồi đột ngột lao xuống, sau đó lại ngừng bất chợt, cả người cô như lơ lửng giữa không trung, khiến cả trái tim lao thẳng xuống vực sâu.
Trong lồng ngực, tim đang đập thình thịch, máu như dồn hết lên.
Cô không thốt ra nổi một tiếng nào, thần kinh căng thẳng như muốn tê liệt, khi anh buông tay xuống và nhìn cô, cô lặng lẽ thở hổn hển.
Ngón tay đặt sau gáy cô của Ôn Cảnh Nhiên nhẹ nhàng ve vuốt để giúp cô dịu lại, có vẻ hối lỗi: “Làm em sợ hả?”
Ban nãy anh đang thất thần suy nghĩ, nên không chú ý thấy cô đã đến gần.
Ứng Như Ước lúc này mới thấy đỡ sợ, túi cầm trong tay đập vào vai anh, giận dữ: “Lần trước trong hành lang bệnh viện anh cũng làm thế, lần này vẫn vậy…”
“Không có lần sau nữa.” Anh cười khẽ, ôm cô vào lòng: “Anh cố gắng.”
Tính xấu của Ứng Như Ước vừa dịu xuống lại nổi lên: “Còn cố gắng à? Anh dọa em sợ chết này! Anh có biết sau lưng đột ngột có người là…”
Nói chưa dứt, ngón tay Ôn Cảnh Nhiên đặt sau gáy cô hơi khựng lại, anh lùi ra một chút, cúi xuống nhìn cô rồi đột nhiên cúi xuống, môi đặt lên môi cô, nhẹ nhàng hôn chụt một cái.
Ứng Như Ước sững người.
Cô ngước lên, ánh mắt trong tích tắc mất đi tiêu cự.
Trong tầm nhìn, đôi mắt thoáng nụ cười của anh như ánh sao, sáng lấp lánh.
Ôn Cảnh Nhiên siết chặt những ngón tay sau gáy cô, lòng bàn tay áp lên gáy cô để kéo cô về phía anh, anh cúi đầu hôn cô, ậm ừ không rõ: “Chuộc lỗi với em.”