Có một tích tắc, trong đầu Ứng Như Ước “ầm” một tiếng, giống như có ai đó gõ chiêng sát tai cô, gõ thật mạnh, khiến hai tai cô ù lên.
Đến khi phản ứng ra, suy nghĩ đầu tiên của cô là – Toi rồi, không thể về đúng giờ rồi.
Người nhà bệnh nhân kế bên phòng Tiết Hiểu chạy quá nhanh, đứng thở một lúc rồi hổn hển nói: “Các cô mau tới đó xem sao đi, đàn ông kiểu gì vậy, phụ nữ người ta mới mổ xong, còn đang nằm viện mà đã động chân động tay rồi.”
Y tá nghe thế thì cuống lên, cô ta quẳng con chuột máy tính đi, đứng lên, nhấc máy bàn gọi bảo vệ tới: “Như vậy cũng quá bậy bạ rồi, chuyện gì thì cũng không thể… Alo? Alo, đây là phòng y tá…”
Lý Hiểu Dạ hôm nay trực đêm, đang đến giao ca thì nghe được đại khái sự việc, đôi mắt mở to, không dám tin: “Ra tay rồi hả?”
“Mà còn là đàn ông đánh phụ nữ? Người đó chẳng phải bệnh nhân của chúng ta sao? Vừa mổ xong chưa bao lâu mà cũng động thủ được, mẹ nó, hắn ta có còn là người không?”
Vừa nói, cô nàng vừa xắn tay áo, sát khí hừng hực chạy tới phòng bệnh Tiết Hiểu.
Ứng Như Ước thấy căng thẳng nên vội đi theo.
Trong hành lang đã có không ít bệnh nhân hoặc người nhà nghe thấy động tĩnh, đứng trước cửa phòng dòm ngó.
Gian phòng cuối hành lang cửa khép chặt, tuy không nhìn thấy trong phòng xảy ra chuyện gì, nhưng cánh cửa đó cũng không ngăn được âm thanh đập vỡ vẳng ra, thi thoảng có tiếng phụ nữ gào khóc, không khó đoán trong đó đang có chuyện gì.
Lý Hiểu Dạ đi nhanh, bước chân như gió cuốn.
Đến cửa phòng, cô nàng không kìm được cơn giận, ra sức đập cửa: “Xin chào, tôi là y tá, làm phiền mở cửa ra được không?”
Tiếng đánh mắng đập đồ trong phòng ngưng lại, không lâu sau, cửa từ trong mở ra.
Người ra mở cửa là luật sư của tổng giám đốc Lương Vinh, chắc là từng khuyên ngăn nên cà vạt lỏng lẻo, đang xiên vẹo vắt trên người. Hai nút áo sơ mi trên cùng đều bị kéo đứt, chỉ để lại một sợi chỉ vắt vẻo.
Lúc này, anh ta sắc mặt khó coi đứng bên cửa, gọng kính trong tay bẻ thành một đường cong quái dị, gần như gãy lìa.
Nhưng anh ta như đã quen rồi, bẻ thẳng gọng kính lại, gác tạm lên sống mũi.
Ứng Như Ước thấy tim thắt lại, vội vàng đẩy ông luật sư chắn tầm nhìn ra, nhìn vào trong.
Gối, chăn trên giường đều bị ném xuống đất, chồng chất với nhau. Thậm chí còn có bình thủy bị vỡ, thủy ngân văng tứ tung, nước vẫn còn bốc khói nghi ngút, đọng thành một vũng.
Có tiếng phụ nữ đang khóc, âm thanh khàn đặc, ngay cả nức nở cũng đứ quãng, như không có chút hơi sức nào.
Huyệt thái dương của Ứng Như Ước giật mạnh, cô ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng vô cùng. Lúc lên tiếng, giọng điệu chất vấn có phần lạnh lùng như một mũi băng phóng đến:
“Bệnh nhân mới mổ vài ngày còn đang trong thời kỳ hồi phục, cần tĩnh dưỡng, các người có biết không?”
Luật sư chưa kịp thu dọn tàn cuộc rõ ràng cũng tỏ ra bất lực, anh ta mấp máy môi, định nói gì đó nhưng với lập trường của mình, lúc này cũng chỉ nói một câu: “ Xin lỗi, đồ đạc bị hư hại chúng tôi sẽ bồi thường.”
Lý Hiểu Dạ nghiến răng, không kìm được muốn nhổ nước bọt vào người anh ta, trừng mắt rồi gạt anh ta ra, vào trong.
Ứng Như Ước theo sau, trái tim trấn tĩnh lạ thường, lúc này không thấy chút sợ hãi nào cả.
Cô nhìn thấy Tiết Hiểu đang co rúm trên giường, tóc xõa tung nằm quay lưng ra cửa, cũng nhìn thấy tổng giám đốc Vinh Lương lạnh lùng sợ mất mặt, đang đứng ở góc chết trong phòng.
Có phần bất ngờ là, tổng giám đốc Vinh Lương tuy ngoài bốn mươi nhưng bề ngoài lại trông chỉ như chàng trai trẻ hơn ba mươi. Thậm chí, trên người anh ta không có chút mùi vị kim tiền của dân kinh doanh, ngoại hình nho nhã thanh tú.
So với thân phận là chủ đầu tư địa ốc, anh ta giống như giảng viên đại học trong trường hơn.
Lý Hiểu Dạ thì không ngạc nhiên, lúc tổng giám đốc Vinh Lương vội vã tới đây thăm Tiết Hiểu, cô ta đã gặp một lần.
Cô nàng nhìn quanh khung cảnh thảm hại, tức đến phì cười. Cô vừa cười, thì vẻ lạnh lùng trong mắt tổng giám đốc kia càng nhiều thêm, anh ta liếc nhìn Tiết Hiểu nằm trên giường, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngày mai luật sư sẽ mang đơn ly hôn đến đây, tôi khuyên cô mau ký đi, để muộn thì một xu cũng không có đâu.”
Nói dứt, anh ta chỉnh đốn quần áo, cất bước đi qua mảnh vỡ bình thủy tứ tung trên sàn.
Còn chưa được mấy bước, Tiết Hiểu nằm trên giường bỗng như phát điên, túm lấy những ly nước, bình hoa, remote điều khiển… có thể ném được trên tủ đầu giường, ném hết về phía anh ta.
Cô ấy tâm nguội ý lạnh, gần như muốn trút hết phẫn nộ, nguyền rủa: “Anh đối xử với tôi thế này sẽ không chết yên ổn đâu, anh sẽ bị báo ứng. Muốn ly hôn à, tôi nói anh biết, đừng mơ! Bức ép tôi thì tôi sẽ nhảy từ tầng thượng của Vinh Lương anh xuống đất!”
Ứng Như Ước đang đứng đối diện tổng giám đốc kia, nhìn thấy trên gương mặt vô cảm của anh ta thoáng một vẻ khó chịu.
Nhưng rất nhanh, vẻ khó chịu đó biến mất, anh ta nhìn đồ đạc bay qua, vô thức muốn che chắn cho Ứng Như Ước, nhưng cánh tay đưa ra chỉ kịp cảm thấy một tiếng gió vù qua, rồi thấy kim cài áo bằng bạc đập thẳng vào khóe mắt của nữ bác sĩ vô tội đang đứng gần cửa.
Lý Hiểu Dạ kêu lên sợ hãi.
Sau lưng, Tiết Hiểu như phát điên, lấy hết những đồ đạc xung quanh ném ra cửa.
Anh ta bị ném trúng vào lưng, cơn giận vừa bớt lại không thể khống chế, quay lại, gần như nổi điên lao đến giường, túm cổ áo Tiết Hiểu lên, nhẹ nhàng xách người phụ nữ yếu đuối kia lên.
Anh ta nghiến răng, tay duỗi thẳng co thành nắm đấm, mạnh tới nỗi gân xanh hằn lên, đốt ngón tay trắng bệch.
Ứng Như Ước trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đã đưa tay lên che, tuy đã cản bớt lực đâm của chiếc kim, nhưng khóe mắt và bọng mắt vẫn bị sượt qua, cay nhức khó chịu.
Cô ấn ấn khóe mắt bị thương, lúc mắt bên kia nhìn sang, bỗng giật mình sợ hãi trước nửa gương mặt bầm tím sưng húp của Tiết Hiểu. Đến khi cô nhìn lướt qua phần bụng của cô ấy, vết thương ở bụng dưới làn áo bệnh nhân đã bị chảy máu.
Cô cũng mặc kệ vết thương ở mắt, xông lên, trước tiên giữ chặt Tiết Hiểu đang kích động lại.
Lý Hiểu Dạ cũng mới hoàn hồn khỏi cảnh tượng đó, bất chấp tất cả lao tới, cùng Ứng Như Ước đứng một bên, đưa tay ngăn lại tổng giám đốc Vinh Lương, ra sức không cho anh ta lại gần: “Anh cứ như vậy tôi sẽ mặc kệ anh là ai, tôi sẽ báo cảnh sát…”
Luật sư ở cửa thấy không ổn nên vội quay lại ngăn cản.
Có thêm một người đàn ông phụ giúp, tình thế trong tích tắc đã chuyển biến tốt hơn.
Tổng giám đốc Vinh Lương bị giữ chặt tay phải, tức điên chỉ tay trái vào mặt Tiết Hiểu: “Cô dám nhảy lầu Vinh Lương tôi thì xem tôi xử lý gia đình cô thế nào! Tiết Hiểu, cô không thể đẻ con, ngay cả tử cung cũng không còn, cô chết đi cũng không ai ngăn cả, người đàn bà vô dụng như cô sao phải sống để lãng phí tài nguyên xã hội?”
Lời anh ta nói chọc vào nỗi đau của Tiết Hiểu, bị Như Ước ôm chặt, gần như suy sụp hoàn toàn, không thể kiềm chế nổi cảm xúc, cô giãy giụa thoát khỏi tay Như Ước, một tay túm lấy vai Như Ước để mượn sức, nghiêng người chụp lấy mặt của anh ta.
Thẩm Trường Ca đẩy đám người đang đứng hóng biến trước cửa, sắc mặt lạnh lùng bước vào phòng, qua một đám hỗn loạn, đến khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, anh không khỏi cau mày.
Anh đi nhanh tới, giữ vai tổng giám đốc Vinh Lương kia rồi đẩy ra sau, không hề phòng bị, luật sư và tổng giám đốc kia đứng không vững, bị đẩy ngã ngồi xuống giường.
Cổ tay luật sư đeo đồng hồ bị đập mảnh vào tay vịn, bỗng đau đến tê liệt.
Thẩm Trường Ca thuận thế nắm lấy vai tổng giám đốc Vinh Lương, dùng cùi chỏ đè chặt xuống giường. Anh nhìn người đàn ông dám ra tay với phụ nữ trước mặt bao người, ánh mắt để lộ vẻ khinh bỉ không hề che giấu.
Lý Hiểu Dạ cố gắng hết sức bỗng như xì hơi, cả cánh tay đang run lên bần bật.
Cô nàng trợn mắt khó tin, sắc mặt trắng bệch, người đàn ông đang giãy giụa kia không kìm được nhổ một bãi nước bọt, đang định chửi mắng vài câu cho thỏa.
Ánh mắt Thẩm Trường Ca nhìn xuyên qua anh ta, chiếu vào Ứng Như Ước phía sau đang bị Tiết Hiểu đè xuống, ánh mắt anh khi nhìn thấy vết thương ở khóe mắt cô thì hơi biến sắc: “Như Ước?”
“Em không sao.” Như Ước vỗ vỗ lưng Tiết
Hiểu, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Lý Hiểu Dạ, trầm giọng bảo: “Báo cảnh sát đi.”
Chấn Chân Chân và cậu mập cùng đi, lúc tới bệnh viện, phát hiện trên ghế ngoài hành lang chỉ có một người đàn ông trẻ đang ngồi, cúi đầu, cùi chỏ chống lên đùi, đang nhìn chăm chú đôi tay mình.
Y tá dẫn hai người đến trước mặt Thẩm Trường Ca, “Bác sĩ Thẩm, cảnh sát đến rồi.”
Thẩm Trường Ca ngẩng lên, ánh mắt khi nhìn Chấn Chân Chân đã ngẩn ra trong tích tắc.
Gương mặt này, anh từng nhìn thấy.
Màn hình khóa của điện thoại Như Ước có một quãng thời gian rất dài là hình của cô gái này.
Chấn Chân Chân bị anh nhìn đến phát hoảng, quay sang nhìn cậu mập, lặng lẽ dùng khẩu hình hỏi: “Mặt tôi bị dính bẩn hả?”
Cậu mập nhanh chóng lắc đầu, cũng ngạc nhiên nhìn Chấn Chân Chân.
Cậu ta cảm thấy lão đại thích Chấn Chân Chân đã là câu đố không lời giải đáp rồi, sao lại có một anh chàng đẹp trai như vậy nhìn chị Chấn đến không chớp mắt như thế chứ…
Thẩm Trường Ca nhanh chóng hoàn hồn, anh đứng lên giơ tay ra: “Mạo phạm rồi, chỉ cảm thấy quen nên nhìn lâu một chút.”
Chấn Chân Chân vừa nắm lấy tay anh, mới chạm một chút, nghe thế thì nhanh chóng rụt tay lại, vẻ mặt cảnh giác, nhắc nhở: “Thời buổi này không thịnh hành cách chào hỏi như thế nữa.”
Thẩm Trường Ca bị cô chọc cười, anh bắt tay cậu mập xong giải thích: “Tôi từng nhìn thấy cô trên màn hình khóa điện thoại của Như Ước, không phải có ý…”
Lời nói sau đó anh không nói hết, nhưng Chấn Chân Chân không ngốc, trong tích tắc hiểu ra ý của anh, tốn mấy giây để sắp xếp lại logic, rồi ánh mắt bỗng có vẻ dò xét, đánh giá: “Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc anh là bác sĩ Thẩm Trường Ca đúng không. Thật là không trùng hợp, mấy hôm trước mới biết anh.”
Thẩm Trường Ca nghe thấy vẻ thù địch thoáng ẩn hiện trong ngữ điệu của cô, tuy không rõ lắm nhưng hiện giờ không phải lúc nói những điều đó, anh chỉ vào phòng bệnh thê thảm bên trong: “Đây là hiện trường, người bị hại bị rách vết thương, đã đi khâu lại.
Người đàn ông thi hành bạo lực bị bảo vệ khống chế trong phòng họp, nhân viên bệnh viện ngoài tôi ra còn có hai người có mặt, Như Ước bị đánh lầm, đang xử lý vết thương, còn có một y tá cũng đang ở phòng họp.”
Chấn Chân Chân khựng lại, cô nhíu mày, thu lại vẻ tươi cười, gương mặt có một vẻ nghiêm túc khó tả.
Một tay cô đút túi, hơi nghiêng người, xác nhận lại với Thẩm Trường Ca: “Anh nói Như Ước bị đánh?”
“Đúng.” Thẩm Trường Ca gật đầu: “Xung quanh xương chỗ lông mày bị bầm tím, khóe mắt bên dưới có một vết máu, cánh tay cũng có vài đường sưng đỏ, không nặng lắm.”
Chấn Chân Chân nghiến răng, đầu lưỡi liếm qua hàng răng, lặng lẽ rủa một tiếng: “Khốn kiếp.”
Lập biên bản xong, Chấn Chân Chân còn phải quay về Cục một chuyến.
Trước khi đi, cô len lén kéo Ứng Như Ước sang một bên, mượn ánh đèn nhìn kỹ hai vết thương chướng mắt trên gương mặt mịn màng của Tiểu Như Ước nhà cô, xót xa đến mức tim gan như muốn xoắn lại, không nhịn được làu bàu: “Người phụ nữ kia bị làm sao thế, đánh cái tên khốn nạn phụ bạc kia thì đánh đi, sao còn mù quáng làm cậu bị thương nữa.”
Như Ước tiện thể sờ chỗ xương lông mày bị bầm tím, thở dài: “Có phải là tớ bị tàn phá nhan sắc rồi thì Chấn Chân Chân cậu không còn muốn làm bạn với tớ nữa?”
“Nói gì thế!” Chấn Chân Chân kéo tay cô xuống, khẽ đánh lên tay cô một cái: “Sờ lung tung, đừng sờ rồi nặng thêm. Hơn nữa, tớ là người nông cạn thế à!”
Chấn Chân Chân càng nhìn càng cảm thấy tổng giám đốc kia là người khốn kiếp, nghiến răng nói: “Cậu chờ đi, món nợ này của cậu tớ sẽ đổ lên đầu hắn. Tớ còn có việc phải đi trước, cậu về cẩn thận nhé.”
Đi được mấy bước lại nhớ ra, Chấn Chân Chân quay ngược lại: “Nói này, bác sĩ Ôn của tớ đâu? Sao cậu xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngay cả bóng dáng anh ấy cũng không thấy?”
Ứng Như Ước ngẩn người, trong đôi mắt thoáng qua chút u ám mà chính cô cũng không nhận thấy, cô khoát tay, bực bội đuổi bạn đi: “Cậu đi nhanh đi, cậu cảnh sát đi cùng cậu đang đứng ở hành lang nhìn cậu mấy lần rồi kìa.”
“Được được được, tớ đi đây.” Chấn Chân Chân huơ tay, nhưng đi mấy bước lại quay đầu, chạy lại, cười tít mắt: “Tớ xem như đã thấy mặt thật của Thẩm Trường Ca rồi nhé, tớ nói cậu biết, tớ vẫn kiên định đứng ở chiến tuyến của bác sĩ Ôn. Thẩm Trường Ca kia, kém bác sĩ Ôn không chỉ một chút thôi đâu.”
Ứng Như Ước bất lực, dứt khoát đi cùng bạn ra ngoài: “Cậu đừng nói bậy, người ta xem tớ là bạn, tớ cũng đối xử bình đẳng với anh ấy, không có gì khác.”
Chấn Chân Chân cũng chỉ nghe một bên tai, cô luôn giữ trạng thái đối địch với những người bạn khác giới của Ứng Như Ước, trừ Ôn Cảnh Nhiên ra, từ nhỏ đã thế, bệnh này đến thời kỳ cuối, không thể chữa trị được nữa.
Ca mổ cuối cùng đã kết thúc.
Y tá trực phòng giúp anh cởi đai áo phía sau áo phẫu thuật, Ôn Cảnh Nhiên tháo găng tay ra, để gọn vào thùng đồ bẩn cùng với áo mổ.
Mấy tiếng đồng hồ, tay cầm dao mổ đã hơi đau nhức. Lúc rửa tay, anh ngâm dưới làn nước mát, nhìn ngón tay của mình một lúc, cứ thấy có phần bất an.
Ngụy Hòa đang có một ca mổ cấp cứu, lúc rửa tay gặp anh đã “a” một tiếng, vô cùng nhiệt tình: “Bác sĩ Ôn, anh vừa xong ca mổ hả?”
Ôn Cảnh Nhiên nhìn anh ta qua tấm gương, “ừ” một tiếng.
Ngụy Hòa như không để ý đến sự lạnh nhạt đó, rửa cả cánh tay rồi quay sang nhìn anh: “Thế thì chắc anh không biết rồi, buổi chiều lúc sắp hết giờ làm, bên Phụ khoa có bệnh nhân và chồng cô ta đánh nhau vì chuyện ly hôn đấy.”
Ôn Cảnh Nhiên hơi nhướn mày, anh tắt vòi nước, quay lại nhìn Ngụy Hòa: “Nói trọng tâm.”
“Tôi nghe Lý Hiểu Dạ nói bệnh nhân kia mổ nặng, chồng cô ta là tổng giám đốc Vinh Lương, không nhận ra người thành công như thế lại khốn kiếp quá, đánh cô ta sưng húp mặt mũi, vết thương phải khâu lại.” Ngụy Hòa ỡm ờ, liếc mắt cười: “Lý Hiểu Dạ và bác sĩ Ứng cũng có mặt, nghe nói bác sĩ Ứng cũng bị đánh…”
Ngừng lại, Ngụy Hòa thong thả bổ sung một câu: “Bị thương ở mặt.”
Ôn Cảnh Nhiên liếc nhìn anh ta, ánh mắt ấy không chút hơi ấm, nhưng lại lạnh lùng tới độ tim gan Ngụy Hòa run lẩy bẩy.
Người muốn chọc tức bác sĩ Ôn là anh ta, nhưng giờ lại sợ, vội vàng rụt cổ và chối ngay: “Không phải tôi nói, là Lý Hiểu Dạ kia gặp ai cũng kể, thêm mắm dặm muối, gần như cả bệnh viện này đều biết.”
Ôn Cảnh Nhiên rút khăn giấy ra lau tay, cụp mắt xuống, hỏi gọn: “Cô ấy còn nói gì?”
Ngụy Hòa lúng túng, không dám che giấu thêm: “Bác sĩ Ứng đã được bác sĩ Thẩm từ thành phố A đến đây học, đưa về nhà rồi…”
Ôn Cảnh Nhiên khựng lại.
Trong đôi mắt cụp xuống, trong tích tắc như có bão cát, che lấp bầu trời.