Khu vườn bên ngoài phòng khách nhỏ đang trồng một cây hải đường.
Sắc hoa diễm lệ, qua làn hơi nóng bốc lên của suối nước nóng, từ xa nhìn trông giống hoa đào mùa xuân, từng chùm từng chùm, vô cùng rực rỡ.
Dưới gốc cây hải đường là chiếc bàn thấp bằng gỗ, đặt bên cạnh hồ nước nóng.
Khoảng cách không gần không xa, không để nước bắn vào nhưng có thể đủ cho người tắm suối đặt đồ lên đó.
Như Ước ra vườn là định lấy lại đèn xông tinh dầu đang đặt cạnh hồ.
Đèn xông tinh dầu này vốn là cô định dùng để thư giãn tinh thần khi tắm. Nhưng bây giờ… dù trước đó cô có kế hoạch gì thì bắt đầu từ lúc Ôn Cảnh Nhiên gõ cửa bước vào, mọi kế hoạch buổi chiều của cô bất đắc dĩ phải sửa lại.
Ứng Như Ước quen biết Ôn Cảnh Nhiên vào năm cô 16 tuổi.
Hôm đó là tết Nguyên Đán 1 tháng 1.
Cô đã quên mất cụ thể là nguyên nhân gì, chỉ nhớ là dì Hoa hầm một nồi canh gà, lại luộc sủi cảo.
Cô một mình, nghe tiếng nhạc tin tức mới trong phòng khách, ngồi trong phòng khách ăn sủi cảo dì Hoa nấu.
Trong gian phòng rộng rãi rất trống trải, cô bật hết tất cả đèn trong phòng, vẫn cảm thấy cô đơn khó mà chịu nổi.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ nhà kế bên vọng tới qua tiếng tivi mở thật nhỏ, và cả âm thanh ồn ào, nhõng nhẽo của bọn trẻ con.
Khi tiếng chuông đồng hồ treo trong phòng khách điểm 0 giờ, nỗi tủi thân dồn nén đã lâu hoàn toàn đánh bại cô, cô che mắt, khóc đến mức không ngừng nổi.
Từ lúc biết nhớ mọi việc, Như Ước đã biết gia đình của cô rất khác người.
Bố mẹ cô lúc nào cũng bận rộn, cô luôn phải độc lập hoàn thành một số việc.
Trong những tháng năm mài giũa cô trưởng thành, cô dần học được cách cắn răng kiên trì.
Gặp khó khăn, phản ứng đầu tiên của cô không bao giờ là khóc lóc, mà là giải quyết.
Thế nên dù tủi thân đến mấy, sau khi cô giải tỏa, sẽ nhanh chóng nghĩ đến cách giải quyết.
Thành phố S năm đó rất lạnh, cô đạp xe qua nửa thành phố, những ngón tay vì không đeo găng mà lạnh cóng, đông cứng.
Khi cô ôm hộp giữ nhiệt, bước vào khoa của ông nội, chỉ có một chàng trai trẻ đang quay lưng lại, sắp xếp hồ sơ bệnh án.
Chàng trai trước mặt có thân hình cao ráo, lại mặc áo blouse trắng. Lúc này vì anh giơ tay lên lật tập hồ sơ nên phần trên của áo blouse khép chặt, để lộ đường cong eo rất đẹp.
Cô vô thức cho rằng, mình đã đi nhầm chỗ.
Đến khi Như Ước rón rén lui ra ngoài, xác nhận kỹ bảng tên trên phòng, chỉ có thể gồng mình lên hỏi: “Xin hỏi, bác sĩ Ứng đi đâu rồi ạ?”
Nghe tiếng, chàng trai kia quay lại, ngón tay thon dài còn cầm mấy tờ hồ sơ, đốt ngón tay rõ ràng, rất gợi cảm.
Như Ước dời ánh mắt từ ngón tay anh sang gương mặt anh, hơi ngẩn ngơ.
So với những nam sinh chưa trưởng thành trong trường, chàng trai đó có diện mạo tuấn tú, đường nét rõ ràng, khí chất ấy khiến anh trở nên vô cùng đặc biệt, nổi bật.
Đặc biệt là anh còn mặc áo blouse trắng, vóc dáng như manocanh khiến bộ đồng phục đơn giản nhưng thần thánh kia trở nên đĩnh đạc, chững chạc.
Cô bỗng thấy hiếm khi mình mất khả năng ngôn ngữ như thế.
“Bác sĩ Ứng vẫn đang mổ.” Ánh mắt anh vẫn dừng lại ở đôi mắt chưa hết sưng đỏ của cô, ôn hòa nói: “Em là người nhà của bệnh nhân giường nào?”
“Em… em không phải.” Như Ước và anh nhìn nhau, có phần luống cuống sờ tai, giải thích: “Em mang sủi cảo đến cho ông nội.”
Hẳn nhiên không ngờ Như Ước lại là cháu gái của bác sĩ Ứng nên Ôn Cảnh Nhiên khựng lại vài giây, rồi quay lưng đặt hồ sơ vào vị trí cũ.
Như Ước lại lần nữa nhìn thấy, khi anh giơ tay, bóng lưng vẽ ra đường cong eo rất đẹp. Cô liếm môi, tai nóng lên, cúi đầu nhìn ngón chân mình.
Sau đó nghe thấy anh đóng cửa tủ lại, tiếng bước chân đến gần.
“Anh tên Ôn Cảnh Nhiên, là học sinh của bác sĩ Ứng.” Anh cúi đầu, còn phối hợp với chiều cao của cô mà hơi cúi người, “Sao em đến đây được?”
Giọng nói cực kỳ nhẫn nại và ôn hòa…
Giống như đang nói với một… cô bé còn chưa có năng lực hành động tự chủ mà lại lén lút chạy ra khỏi nhà.
Như Ước chớp mắt, do dự một lúc mới hạ giọng: “Đạp xe ạ.”
“Ca mổ mới bắt đầu chưa lâu.” Anh hất cằm, hướng về hộp giữ nhiệt mà cô ôm trong lòng như bảo bối, “Anh chuyển giúp em nhé?”
Ứng Như Ước khó giấu vẻ thất vọng, cụp mắt xuống, ngón tay chà xát hộp giữ nhiệt hồi lâu rồi lúng túng hỏi: “Anh có thích ăn sủi cảo không?”
Ôn Cảnh Nhiên sững người.
Như Ước đưa hộp giữ nhiệt cho anh: “Đợi lâu quá sủi cảo sẽ nguội mất, cho anh ăn vậy.”
Ôn Cảnh Nhiên cúi xuống nhìn.
Hàng mi cô bé ươn ướt, chóp mũi ửng đỏ, vẻ thất vọng cố ý che giấu kia đã có vẻ muốn khóc, vẻ mặt như có
thể khóc bất cứ lúc nào.
Như Ước quả thực không chịu được nữa, tối nay hình như cô quá yếu đuối, nước mắt rưng rưng lúc nào cũng muốn phá vỡ phòng tuyến của cô.
Cô vùi mặt vào trong khăn quàng, không đợi anh đưa tay nhận lấy đã đi thẳng đến bàn, đặt hộp lên rồi quay lưng đi.
Cô đi xuyên qua hành lang tranh tối tranh sáng, vội vã xuống cầu thang.
Chiếc xe đạp đậu bên dưới không biết bị ai xô ngã, bàn đạp nho nhỏ bị cong.
Cô chạy tới, đang định cúi xuống kéo xe lên thì bên cạnh có một bàn tay đã nhanh hơn cô, nắm lấy ghi-đông xe.
Ôn Cảnh Nhiên dựng xe lên giúp cô, lại kiểm tra một lượt thắng xe và bàn đạp.
Đến khi Như Ước cầm ghi-đông, anh rút ra một đôi găng tay vừa tiện đút vào túi, đưa ra: “Đeo vào đi.”
Như Ước nhìn anh, như rơi vào sắc đêm sâu thẳm.
Từ hôm đó, cô biết ông nội có một người học trò tên Ôn Cảnh Nhiên.
Cũng từ hôm ấy, người có cái tên rất hay đó đã từng bước đi vào thế giới của cô.
Nếu như…
Nếu như không có chuyện xảy ra vào đêm tốt nghiệp hôm đó.
Như Ước nghĩ, họ vẫn sẽ giữ mối quan hệ thuận túy khi mới quen nhau.
Như Ước đặt đèn xông tinh dầu lên bệ cửa cao trong phòng khách.
Cô khẽ gõ hộp giấy nhỏ đựng diêm, rút ra một que diêm để quẹt lửa.
Trong tiếng cọ xát, chỉ có một đốm lửa nhỏ lóe lên, nhưng lại không kéo dài lâu.
Cô khẽ “ủa” một tiếng, rút ra liên tiếp mấy que diêm nữa.
Y hệt nhau, tất cả đều không thắp được.
Đang bực bội thì sau lưng có tiếng động đậy, không đợi Như Ước quay lại nhìn, sau lưng đã có một bàn tay đưa ra, rút hộp diêm trong tay cô.
“Hơi ướt rồi.” Anh nheo mắt quan sát que diêm, rồi mò trong túi lấy ra bật lửa, “Em muốn đốt gì?”
Như Ước hơi ngớ người: “Em làm anh thức giấc hả?”
“Không.” Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dừng ở món đồ cô tiện tay đặt trên bệ cửa, tay xuyên qua tai cô để lấy nến.
Như Ước ngượng nghịu nhích sang bên, thấy anh dùng bật lửa để thắp nến, không nhịn được hỏi: “Anh hút thuốc sao?”
“Thỉnh thoảng.” Ôn Cảnh Nhiên nhìn ngọn lửa màu xanh nhạt hơi lay động vì hơi thở của cô, đầu ngón tay cầm nến đặt vào trong đĩa đốt tinh dầu.
Ngay cả bật lửa kia, cũng bị anh tiện tay đặt chung với đèn đốt tinh dầu của cô.
“Anh đi ngủ đi.” Như Ước xoay người, nhỏ hai giọt lavender vào đĩa: “Cái này có thể giúp ngủ ngon.”
Tiếng nước trong trẻo, ngoài đợt sóng nhỏ khi giọt tinh dầu rơi xuống đĩa tạo ra, còn có cả mùi hương lavender nhàn nhạt.
Thực ra, so với hương tinh dầu lavender, Như Ước thích bạc hà và cam hơn.
Như đa phần thì cô luôn cần lavender để ngủ ngon.
Đứng tại chỗ một lúc, Như Ước nghe thấy sau lưng, anh đã quay về sofa nằm, sau đó mới dời bước vào phòng ngủ, ôm máy tính.
Phòng ngủ chính không có bàn, Như Ước muốn dùng máy tính phải quay lại phòng khách nhỏ.
Cô chậm chạp lần mò dây sạc trong túi ra, ước chừng Ôn Cảnh Nhiên sắp ngủ rồi mới rón rén ôm máy tính ra ngồi trước cửa sổ trong phòng khách nhỏ.
Ánh mặt trời hơi u ám chiếu lên người cô.
Rõ ràng không rực rỡ, cũng không ấm áp như ánh nắng, nhưng vẫn có thể khiến cô rùng mình ớn lạnh toàn thân.
Cô ngước lên nhìn hoa hải đường đang nở bung rực rỡ ngoài vườn, thầm nghĩ: Buổi chiều này sẽ trôi qua nhanh thôi.
Không đợi cô an ủi thành công, trong gian phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng máy laptop chạy “rù rù” rất khẽ bỗng vang lên giọng nói của anh: “Anh tưởng em sẽ không trở về.”
Giọng anh hơi khàn, rất trầm, nhưng vẫn rất hay.
Dây đàn trong tim Như Ước bị anh gảy lên rất khẽ, rung lên bần bật một hồi sau mới yên tĩnh trở lại.
Ngón tay cô đặt trên bàn phím của laptop, gõ nhẹ.
Mãi sau, Ứng Như Ước mới bình tĩnh trả lời: “Ông nội ở đây.”
(Tác giả nói: Chống cằm, Như Ước thực sự chỉ vì ông nội ở đây sao…?)