Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 60


trước sau

Tiểu Khâu đứng đối diện, là người duy nhất nhìn rõ mọi thay đổi dù nhỏ nhất trên gương mặt cô.

Cô bị sắc mặt tái nhợt của Ứng Như Ước dọa cho sợ hãi, cũng không dám nói gì, mím môi và đứng thẳng như đứa trẻ phạm lỗi, trơ mắt đứng nhìn cô.

Sau lưng là các bác sĩ y tá đang bận rộn qua lại, nhỏ giọng trao đổi gì đó, không ai chú ý bên này.

Tiểu Khâu cắn môi, nắm cổ tay Ứng Như Ước kéo sang một bên, nhìn cô đầy lo lắng: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Làm việc trong môi trường như bệnh viện, theo lý thì đã có thể quen với chuyện sinh lão bệnh tử. Nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra với mình hoặc bạn bè, cô mới nhận ra chẳng ai có thể bình thản được.

Không biết ngọn gió lạnh nào từ đâu ập tới, cứ thổi vào sau gáy và chân Ứng Như Ước.

Cô hoàn hồn, vẫn có phần thất thần: “Mình vẫn ổn…”

Ngập ngừng, cô quay lại nhìn phòng mổ, nhờ vả Tiểu Khâu: “Bệnh nhân trong phòng vẫn chưa tỉnh, phiền cậu giúp mình chăm sóc hộ, mình đi gọi điện cho mẹ.”

Tiểu Khâu gật đầu, nắm lấy vai cô, nhỏ giọng an ủi: “Cậu yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.”

Ứng Như Ước biết cô nàng đang quan tâm nên cười gượng, cầm điện thoại rồi nhanh chóng rời đi.

Đi không xa thì thấy một gian phòng nghỉ. Ứng Như Ước đẩy cửa bước vào, lúc đóng cửa còn thuận tay khóa lại.

Cô dựa vào cửa, tốn mấy phút để bình tĩnh lại, rồi đi đến bồn hoa cạnh cửa sổ chạm đất, kéo ghế ra ngồi xuống, gọi điện cho Hướng Hân.

Lòng bàn tay Như Ước rịn mồ hôi, lạnh ngắt, áp lên má như một viên đá mới lấy ra từ tủ lạnh.

Cô cúi đầu, rất kiên nhẫn chờ bên kia nghe máy.

Trong tiếng “tút tút” đều đặn, cuối cùng cô đã bình thường trở lại, suy nghĩ một cách lý trí hơn.

Ung thư dạ dày trong quá trình ác tính thì tỷ lệ phát bệnh rất cao. Tình trạng bệnh thời kỳ đầu rất giống loét dạ dày, thông thường hiếm khi người ta để ý.

Một tháng trước cô vừa từ thành phố L về, trừ việc cảm thấy bà ngoại hơi gầy một chút thì không phát hiện ra điều gì khác thường. Lại thêm bà ngoại Như Ước hồi trẻ dạ dày cũng không tốt lắm, sau này lớn tuổi lại cao huyết áp, mỗi ngày phải uống thuốc để kiểm soát nên thực sự rất khó phát giác.

Trình độ khám chữa bệnh của L có hạn, không bằng được S. Lại thêm ông nội Như Ước chính là chuyên gia quyền uy của khoa Ngoại Tiêu Hóa, Ôn Cảnh Nhiên theo học ông nội, bao năm nay trong lĩnh vực chuyên ngành cũng có chút tăm tiếng.

Cô nhanh chóng nhẩm tính về khả năng đón bà ngoại từ L tới đây để chữa bệnh.

Trong đầu vẫn đang rối loạn thì âm thanh điện thoại bỗng vụt tắt, vẳng đến giọng nói hơi mệt mỏi của Hướng Hân: “Alo? Như Ước.”

Sợi dây từ từ tỉnh táo trong đầu Như Ước bỗng bị cắt đứt, cô nín thở, trái tim nặng trĩu như mang vác trọng lượng quá lớn, nặng nề tới mức nhói đau.

Không đợi Như Ước xác nhận, Hướng Hân trầm tư vài giây rồi lại gọi cô: “Như Ước.”

“Vâng.” Ngón tay cô vô thức túm lấy phiến lá già cỗi nhưng vẫn xanh rì trên chậu cây bên cạnh: “Con vừa xong ca mổ, nhìn thấy tin nhắn mẹ gửi.”

“Bà ngoại con sáng nay đã có kết quả khám.” Hướng Hân thở dài, giọng nói có vẻ mệt mỏi khó tả: “Quãng trước mẹ từng nói muốn đưa bà ngoại tới S để làm kiểm tra kỹ. Bà ngoại con lo sẽ làm phiền công việc của con nên đến bệnh viện thành phố L để khám, hôm nay mới có kết quả. Mẹ…”

Bà bỗng ngưng bặt, không nói tiếp.

Đáy mắt Ứng Như Ước như lóe lên ánh sáng nào đó, “Mẹ phát hiện ra tình trạng sức khỏe của bà ngoại có gì bất thường từ lúc nào?”

“Hai tháng trước.” Hướng Hân trả lời: “Nhưng con cũng biết đấy, bà ngoại xưa nay dạ dày không tốt, lại thêm tuổi cao, tính khí cũng dần dần kỳ quặc. Mỗi lần mẹ hỏi không khỏe chỗ nào, bà cũng chẳng nói, cứ bảo không sao không sao…”

“Đó là do bà thông cảm cho mẹ.” Ứng Như Ước cắt ngang, không chút nể nang: “Trong mắt mẹ chỉ có công việc của mẹ, bệnh nhân của mẹ, trách nhiệm của mẹ, mẹ đã thực sự quan tâm tới những người xung quanh mẹ bao giờ chưa?”

Cô không thể bình tĩnh được nữa, những vết thương sâu kín nhất trong tim bị cô chôn vùi bao năm qua đã để lộ vết sẹo xấu xí, cô cũng không quan tâm liệu vạch những vết sẹo đó ra có còn chảy máu đầm đìa, lạnh lùng chỉ trích bà: “Nếu không phải lần trước con về L nhắc mẹ đưa bà ngoại đến bệnh viện khám, có phải mẹ vốn cũng không nghĩ rằng sức khỏe bà ngoại có vấn đề? Bà ngoại không phải tính tình kỳ quặc, bà chỉ là dùng một cách khác để oán trách mẹ.”

Ngón tay cầm phiến lá của Ứng Như Ước đột ngột siết chặt, trong lồng ngực có một ngọn lửa không tên đang bùng cháy, gần như muốn đốt trụi mọi lý trí của cô.

“Mẹ là mẹ con, cho dù từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng chẳng mấy khi lo cho con, chưa từng chuyên tâm vì con, chỉ mỗi quan hệ huyết thống thì con cũng nên tôn trọng mẹ. Nhưng bây giờ con van nài mẹ quay đầu nhìn lại đi, bao năm nay, vì công việc mà rốt cuộc mẹ đã phớt lờ bao nhiêu người rồi? Mẹ hy sinh hôn nhân, gia đình và con, con có thể hiểu, cũng chưa từng oán trách. Nhưng mẹ thực sự phải đợi đến khi chỉ còn lại mình ẹ thì mới hối hận, mới hổ thẹn hay sao?”

Cô sẽ không nói những lời quá gay gắt.

Vì gia đình và cả những trải nghiệm thời thơ ấu đã khiến cô thân thiện và khoan dung với tất cả những người từng xuất hiện quanh mình, cô cẩn thận đối phó với sự tiếp cận của họ, cũng ngầm cho phép từng người dần dần biến mất trong cuộc đời mình.

Cô đã xiềng xích bản thân quá nhiều, chưa từng gỡ bỏ những gánh nặng trong lòng bao giờ.

Nhưng lúc này, khi thốt ra những lời nói đó, cô có một cảm giác nhẹ nhõm như gỡ bỏ gánh nặng vậy.

Hướng Hân không đáp lại.

Bà cầm điện thoại dựa vào cánh cửa phòng Như Ước, lặng lẽ nhìn vệt nắng rơi xuống bàn.

Sự trầm lặng đó đối với Như Ước có lẽ là mặc nhận, có lẽ là suy nghĩ, cũng có thể chỉ là sự thỏa hiệp ngắn ngủi, nhưng dù là thế nào, cô cũng không hy vọng có thể thay đổi suy nghĩ đã mọc rễ thâm căn cố đế trong Hướng Hân.

Sự giận dữ khi bà ngoại bị chẩn đoán ung thư dạ dày, cô dùng cách giận lây Hướng Hân để giải tỏa hơn một nửa.

Nhưng sau khi cơn giận tan biến, cô lại thấy lồng ngực lạnh lẽo, có một sự sợ hãi không đoán ra đang vây quanh trái tim. Cô cảm thấy rối bời, mọi lý trí đều như dính chặt thành một khối bùn đất, chỉ còn lại sự bực bội và gấp gáp muốn giải quyết mọi việc, nhưng chỉ không có cách nào để thoải mái hơn.

Đầu óc trống rỗng trong tích tắc, cô không tài nào nghĩ ra nổi.

Rõ ràng có một sợi dây, chỉ cần tìm ra đầu dây là có thể giải quyết mọi việc, thế mà cô cứ ra sức suy nghĩ, khi với tay ra chỉ toàn là gió lạnh thổi qua kẽ ngón tay, gào thét man rợ.

Vẫn là Hướng Hân lên tiếng phá vỡ im lặng trước, giọng bà khàn khàn, khẽ khàng nói: “Xin lỗi.”

“Muốn xin lỗi con từ lâu rồi.” Bà nhẹ nhàng bước vào phòng, ngồi xuống cuối giường.

Trong những hạt bụi xoay tròn giữa tia nắng, bà đưa tay cầm lấy tấm hình mà không lâu trước Như Ước từng mang tới, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt Như Ước trong hình: “Chỉ là con dần dần khôn lớn, mẹ không biết phải gần gũi con thế nào, cũng khó mở lời giải thích về
việc bỏ rơi và vô trách nhiệm với con năm nào.”

Ứng Như Ước cắn môi, không nói gì.

Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt bàn tới mức cay nhức, cô đưa tay dụi mắt, càng dụi càng thấy khó chịu, mũi cay cay, muốn khóc quá.

Cô che mắt lại, nghe hơi thở chậm rãi của Hướng Hân, khàn giọng nói: “Khoan hãy nói chuyện đó, chuyện bà ngoại mẹ định làm thế nào? Đến bệnh viện của con đi, ông nội là chuyên gia khoa Ngoại Tiêu hóa, bác sĩ ở đây cũng rất có kinh nghiệm, con cũng có thể giúp mẹ chăm sóc bà ngoại.”

Hướng Hân lại có phần do dự: “Mẹ cũng nghĩ thế, nhưng bà ngoại con cố chấp, không chịu đến S. Mẹ gọi điện cho con cũng là mong con có thể khuyên nhủ bà.”

Bà ngoại cả đời này, trọng tình trọng nghĩa nhất.

Hôn nhân của Hướng Hân thất bại, bà chưa từng oán trách, nhưng đối với Như Ước và  nhà họ Ứng thì lại có phần hổ thẹn. Nên bà mới không chịu đến S, cũng như không muốn làm phiền công việc của cô vậy, bà không muốn gây phiền toái cho nhà họ Ứng, nhờ người ta chút nào thì đối với bà cũng là gánh nặng khó mà đền đáp.

“Con biết rồi.” Ứng Như Ước khẽ thở ra, đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Lát nữa con phải tới Khoa xin nghỉ phép, tối nay sẽ tới L. Vài ngày nữa sẽ đón bà ngoại tới S, cố gắng sắp xếp cho bà nhập viện điều trị càng sớm càng tốt.”

Nói dứt, cô lại hỏi một câu như dò đoán: “Bên bệnh viện mẹ…”

“Mẹ xin nghỉ phép dài hạn.” Hướng Hân cười khẽ: “Nếu cần thì mẹ cũng sẽ xin nghỉ việc để chăm sóc bà ngoại, yên tâm. Có những sai lầm mẹ sẽ không tái phạm nữa.”

Thế thì tốt.

Ứng Như Ước cúp máy.

Ngồi trong phòng nghỉ lâu, mới nhận ra tay chân lạnh ngắt, có phần cứng nhắc.

Một cuộc gọi, cô đã xả hết cơn giận, lòng bàn tay rịn mồ hôi, ươn ướt.

Ứng Như Ước vô thức lần tìm khăn giấy trong túi, cúi xuống nhìn, thấy mình vẫn còn mặc đồ phẫu thuật màu xanh lá, nên đành thôi.

Cô tưởng mình đã hoàn toàn tiêu hóa cơn ác mộng này, trên thực tế, trừ khoảnh khắc cô biết chuyện nên thấy bất lực và hoang mang, không dám tin, lại thêm xót thương bà ngoại ra, thì không còn cảm xúc tiêu cực nào hơn.

Chí ít thì cô vẫn có thể duy trì lý trí để suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, thậm chí còn có tâm tư trút giận lên Hướng Hân.

Nhưng tới khi cúp máy, cô mới nhìn thấy một bản thân đang vô cùng sợ hãi từ những ngón tay đang run lẩy bẩy của mình.

Cô khó chịu tới mức không thể thở, nhưng lại chẳng dám khóc.

Cô còn phải xốc tinh thần lên, xin Thẩm Linh Chi nghỉ phép, nhanh chóng tới L, tìm hiểu tình hình bà ngoại, rồi sắp xếp mọi việc ở S cho bà…

Cô dựa góc bàn để đứng dậy.

Đầu óc rối tung, lúc thì nghĩ có cần tìm Ôn Cảnh Nhiên trước không, anh chính là bác sĩ khoa Ngoại Tiêu hóa, có lẽ anh sẽ có đề nghị tốt hơn chăng; lúc thì lại nghĩ ban nãy em mới bị Viện trưởng gọi đi, nhất thời không tìm ra anh, chi bằng trực tiếp hỏi ông nội thì hơn.

Trước mắt bỗng có phần nhòa nhạt, không rõ.

Ứng Như Ước hít một hơi, không còn kiềm chế được nước mắt đang tuôn trào.

Lại không có mặt!

Mỗi lần cô cần anh, anh đều vắng mặt.

Một hai lần, cô còn có thể tự an ủi và điều chỉnh, nhưng bao nhiêu lần… Lần nào cô yếu đuối muốn dựa vào anh, anh không ở trong phòng mổ thì cũng bị chuyện khác ngăn cản.

Ứng Như Ước càng nghĩ càng buồn rầu, ngồi bệt xuống, vùi mặt vào cánh tay.

Trong lòng như có một tảng đá nặng, cô khóc tới mức không thở nổi, lại sợ sẽ có người đi ngang nên không dám phát ra tiếng.

Từng cú đả kích nặng nề và cả những năng lượng tiêu cực chưa kịp tan biến đang nhấn chìm cô.

Cô biết, những lúc đặc thù thế này cô không thể trút hết vào anh, nhưng lại không thể kiềm chế được.

Cô há miệng cắn vào ngón tay, cắn mạnh đến mức cơn đau ở đó kích thích đại não, cuối cùng cũng nhả ngón tay ra.

Cô ôm gối ngồi tựa chậu cây một lúc, rối bời và bức bối tới mức dạ dày nhói đau.

Muốn gọi điện cho Ôn Cảnh Nhiên, dù giống lần trước, ở ngoài phòng mổ chỉ an ủi cô vài phút cũng không sao, chỉ cần anh nghe máy…

Nhưng cầm điện thoại lên lật đến số của anh trong danh bạ, cô lại bắt đầu do dự.

Lỡ như anh đang bận thì làm sao?

Cách làm không lý trí thế này giống như đứa trẻ non nớt đang hờn dỗi vậy…

Suy nghĩ càng đè nén trong lòng lúc này càng mạnh mẽ muốn phá bỏ xiềng xích, Ứng Như Ước gần như không thể kiểm soát muốn ấn số gọi ngay.

Chỉ do dự vài giây, di động đã rung lên, một cuộc gọi tới đã đi trước cô một bước.

Ôn Cảnh Nhiên.

Ứng Như Ước còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, cô vội vã lau nước mắt, xác nhận trên màn hình hiển thị là tên anh, tim bất ngờ đập mạnh, treo lơ lửng.

Giọng nói bình tĩnh thường thấy của Ôn Cảnh Nhiên vọng tới: “Như Ước?”

“Dạ?”

“Bệnh viện thành phố G gần đây có ca mổ cần anh qua đó một chuyến, chắc là tối mai mới về được.” Ôn Cảnh Nhiên rõ ràng tỏ ra bực bội với chuyến đi bất ngờ này, ngay cả giọng nói cũng có phần gấp gáp: “Chuyện Tiết Hiểu mấy hôm nay chắc sẽ còn dư âm, Dư Vinh Lương yêu cầu bên thứ ba điều tra lại cả quy trình ca mổ, có lẽ sẽ có người tới hỏi em, cứ trả lời thành thật, nhé?”

Ứng Như Ước cụp mắt xuống, những viên gạch sứ màu trắng và những đường nối màu đen trước mắt bị nước mắt rưng rưng làm nhòe đi, không thấy rõ.

Cô nỗ lực nuốt xuống cơn nghẹn ngào, cố gắng không để anh phát hiện sự bất thường của mình: “Được.”

Ôn Cảnh Nhiên đang đóng cửa xe, hoàn toàn không phát hiện ra giọng nói ậm ừ khác hẳn bình thường của cô, vừa khởi động xe vừa nói: “Ngoan, chờ anh về nhé.”

Ứng Như Ước không còn trả lời bình thản như chưa có gì xảy ra được nữa.

Cô cúp máy, trái tim như có một lỗ hổng, mũi cay nhức đau đớn.

Không chờ nữa.

Cô không muốn chờ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện