Sân bay thành phố S, hầm xe sân bay.
Ôn Cảnh Nhiên cúp điện thoại, do gọi điện mấy phút nên thân máy hơi nóng.
Anh ngước lên nhìn bảng chỉ thị khu đậu xe cách đó năm mét, bản đồ ghi rõ khu E anh đang đậu xe.
Thời gian hơi cấp bách, anh đi men theo con đường, vượt qua hơn một nửa bãi đậu xe với ánh đèn u tối.
Thi thoảng có những chiếc xe đi vào bãi chậm rãi lướt ngang, âm thanh chỉ dẫn kêu ong ong như bầy ong vỡ tổ, khiến anh thấy vô cùng bực bội.
Land Rover màu trắng đậu ở cuối bãi E, phía trước xe là tài xế lái thay mà anh đã gọi trước khi lên máy bay, đang cúi đầu chơi điện thoại trong khi chờ đợi.
Vị trí đậu xe hơi khuất, xung quanh chẳng có ai.
Tài xế nghe tiếng bước chân vội ngẩng lên, như để xác nhận, ánh mắt anh ta từ lúc Ôn Cảnh Nhiên xuất hiện đã chưa rời đi, đến khi anh rút từ túi ra chìa khóa xe.
Bên cạnh tài xế bỗng có hai luồng đèn LED lóe sáng.
Anh ta giật bắn mình, chắc chắn Ôn Cảnh Nhiên là chủ xe rồi mới nhanh nhẹn đút điện thoại vào túi áo, kính cẩn nghênh đón: “Xin chào, Ôn tiên sinh phải không?”
Ôn Cảnh Nhiên gật đầu, hơi hất cằm ra hiệu anh ta lên xe trước.
Anh vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ ngồi vào, lúc đóng cửa đã dặn: “Đừng đến bệnh viện trước làm gì nữa, cứ đi thẳng tới L.”
Từ lúc ca mổ kết thúc đến nay, hơn mười tiếng đồng hồ, anh chỉ ngủ tạm một chút trên máy bay.
Đường cao tốc đi L gần hai tiếng đồng hồ, dù anh có sức hay không thì không thể lái xe trong tình trạng mệt mỏi.
Ôn Cảnh Nhiên ra hiệu anh ta lái đến chỗ thu phí để quẹt thẻ trả phí trước, sau khi ra khỏi hầm đậu xe, anh nhập điểm đến vào hệ thống chỉ dẫn, điện thoại còn một nửa pin bị anh tiện tay đặt vào hộp chứa đồ ở giữa hai ghế.
Âm lượng chỉnh mức to nhất, chế độ rung cũng được bật, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ nhận được điện thoại của cô.
Nhưng suy nghĩ đó vừa lướt qua đầu, anh lại thấy không yên tâm lắm, nghĩ ngợi rồi dặn tài xế: “Lát nữa sẽ có cuộc điện thoại quan trọng, nếu tôi chưa tỉnh, cậu nhớ gọi tôi dậy nhé.”
Tài xế lái thay là một anh chàng trẻ tầm hai mươi tư tuổi, không nói nhiều. Được nhờ vả trịnh trọng như vậy, cậu ta ngớ người mấy giây rồi gật đầu: “Vâng, anh cứ yên tâm.”
Nói dứt câu, khi anh ta rẽ phải từ làn đường xe hơi chạy vào cao tốc, đến trạm thu phí xếp hàng chờ, rồi quay đầu sang nhìn, người ngồi trên ghế phụ còn chưa điều chỉnh lưng ghế đã nhắm mắt ngủ thiếp đi tự đời nào.
Ngón tay anh ta đặt trên vô lăng gõ nhịp, thầm nhủ: “Những nhân tài trong giới này trông thì hào quang rực rỡ, nhưng vừa xuống máy bay lại phải đi công tác ngay… Đã nói rõ một vấn đề: Rảnh rỗi đừng mua Land Rover, tốn xăng!”
Vào cao tốc khoảng nửa tiếng sau, điện thoại mà tài xế luôn lưu ý cuối cùng đã có động tĩnh.
Tiếng rung “rè rè” vang lên, anh ta còn chưa kịp xác nhận xem có phải là cuộc điện thoại quan trọng mà Ôn Cảnh Nhiên nói hay không, quay đầu sang thì thấy người đang ngủ say kia đã mở mắt trong tình trạng ý thức tỉnh táo, nhanh chóng nghe máy.
Tài xế cảm thấy anh hùng không có đất dụng võ, lặng lẽ bi ai.
Sự tham gia của Ôn Cảnh Nhiên khiến kế hoạch của Ứng Như Ước phải điều chỉnh lại.
Kết thúc cuộc gọi sáng sớm xong, cô ép mình phải ngủ lại. Chín giờ dậy, dắt bà ngoại đến một quán ăn trong con hẻm cổ để mua sữa đậu và bánh quẩy.
Nửa buổi sáng đó giống như sự yên lặng và bình tĩnh được lấy trộm từ đâu đó, không cần đối mặt với bệnh tật, cũng chẳng cần suy nghĩ buồn phiền.
Đến khi bà ngoại ngủ trưa dậy, Như Ước kể vắn tắt cho Hướng Hân nghe ý của Ôn Cảnh Nhiên – bệnh viện trực thuộc đại học S, anh sẽ đảm nhận phẫu thuật.
Trong chuyện này, Hướng Hân hiếm khi nhất trí với quan điểm của cô như vậy.
Nhân lúc bà ngoại còn đang ngủ trưa, Hướng Hân đưa cô đến bệnh viện một chuyến.
Không may cho lắm là bác sĩ vừa đi thì họ lại tới, đợi hơn nửa tiếng ngoài hành lang phòng khám, cuối cùng cũng chờ được bác sĩ điều trị chính cho bà ngoại.
Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, do quan hệ đồng nghiệp với Hướng Hân nên thái độ rất hòa nhã: “… Nội soi có thể nhìn thấy bên góc dạ dày có một phần lóe khoảng 1.0 centimet, bề mặt vẫn còn khá nông, nhưng các cạnh thì hơi lồi lên, cả bề mặt vết loét không bằng phẳng, cùng với các tổ chức xung quanh có phần mờ nhạt, thuộc dạng viêm loét thời kỳ III, mức độ ở T2N1M0.”
Lĩnh vực chuyên môn của Ứng Như Ước tuy không thuộc khoa Ngoại nhưng vì ông nội, nghe lâu dần cũng ít nhiều hiểu được.
Mức độ ung thư dạ dày thường dùng phân kỳ TNM để giải thích, T đại diện cho vùng khởi phát khối u, N là vùng kết bạch huyết, M chỉ di căn ra nơi khác.
T2N1M0 hàm nghĩa là mức độ khối u sâu T2, khối u đã xâm phạm bề mặt cơ, có 1-2 vùng di căn bạch huyết, và không có di căn xa hơn.
Ứng Như Ước truyền đạt lại với Ôn Cảnh Nhiên các số liệu xong thì nghe anh trả lời bằng giọng hơi khàn do mới ngủ dậy: “Đưa điện thoại cho bác sĩ.”
Nhẹ nhàng, nhưng không cho phép từ chối.
Ứng Như Ước ngoan ngoãn làm theo, đưa di động cho bác sĩ.
Không biết Ôn Cảnh Nhiên nói gì với ông mà bác sĩ hơi nhíu mày, tiếp tục lặp lại một lượt về bệnh tình, lần này trong từ ngữ còn có thể các từ ngữ chuyên ngành phức tạp khác.
Sau một lúc nói chuyện, bác sĩ trả điện thoại lại cho cô, cười tít mắt đùa một câu: “Bạn trai cô là bác sĩ chuyên ngành đúng không?”
Ứng Như Ước vô thức liếc sang Hướng Hân, thấy bà không để ý thì bỏ qua luôn từ “bạn trai”, trả lời: “Anh ấy là bác sĩ khoa Ngoại Tiêu hóa xuất sắc nhất bệnh viện đại học S chúng tôi.”
Ôn Cảnh Nhiên chưa ngắt điện thoại, vốn định bảo cô khoảng hơn một tiếng nữa là anh tới L, không ngờ lại vô tình nghe thấy cô lời… tỏ tình thẳng thắn công khai?
Ngẩn người, anh nhướn khóe môi, mỉm cười lặng lẽ.
Tài xế không nhịn được quay sang nhìn anh một cái, rồi nhìn thêm cái nữa…
Lúc đến L là vừa đúng ba giờ chiều.
Khu phố cổ của L cũng là khu du lịch, thông thường trên con đường ngay chỗ chỗ ra vào khu phố cổ đều đặt mấy tảng đá lớn, chỉ cho phép xe đạp và xe điện ra vào, cấm các loại xe cơ động khác.
Ngay cả gần khu đó, vì cũng là thành phố cổ nên ngay cả chỗ đậu xe cũng chẳng có.
Ôn Cảnh Nhiên bảo tài xế dừng ở ngay đầu đường, tự xuống xe đi bộ.
Dựa vào vài ký ức hiếm hoi trong đầu, từ con hẻm nhỏ lát đá xanh đi thẳng xuống cuối hẻm, dần dần cách xa khu trung tâm du lịch phồn hoa. Ánh nắng xế chiều từ mái nhà rơi xuống, có lẽ chỉ cách đó vài bước thì con hẻm vẫn ở hướng đón nắng, nhưng khi rẽ sang bên, gió từ các nhà thổi xuyên qua, lại là một mảng âm u lạnh lẽo.
Cửa của tứ hợp viện mở một cánh.
Ánh nắng ba giờ chiều đã không còn quá nóng, gió thổi qua là chút hơi ấm còn sót lại cũng tan trong không khí, bay biến mất hút.
Ôn Cảnh Nhiên bước lên bậc thềm, đứng trước cửa.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ có dán Môn Thần đã bị ánh nắng chiếu vào làm cho bạc màu, đứng ở góc của anh nhìn sang, có thể nhìn thấy ở góc tường vằn vện chất đống những bồn cây, có cái hoa đã nở, cũng có cái đang kết quả, nhiều hơn là những loại thực vật xanh rì, lá cây rủ xuống rậm rạp.
Anh không vào trong.
Giẫm trên mặt đá xù xì thô kệch, anh đứng dựa tường, móc trong túi ra bao thuốc, co ngón tay gõ ra một điếu, đưa lên môi.
Lúc lần mò tìm bật lửa mới nhớ ra đã tiện tay ném trong xe, quên mang theo rồi.
Ôn Cảnh Nhiên cười giễu mình, nheo mắt, ngón tay kẹp điếu thuốc đang định buông thì bên cạnh bỗng có tiếng “xoẹt”, bàn tay thon dài trắng trẻo che lấy ngọn lửa nhỏ từ que diêm, đưa đến môi anh.
Ôn Cảnh Nhiên ngạc nhiên, hơi nhướn mày nhìn sang, nhất thời quên mất chiều cao của cô.
Đến khi cô giơ cao tay, đưa que diêm lại gần điếu thuốc, cuối cùng anh cũng hoàn hồn, cúi đầu xuống, nhờ ngọn lửa trên tay cô mà châm
được điếu thuốc.
“Em đoán anh cũng sắp tới rồi, đang định ra ngoài đợi.” Ứng Như Ước vẫy mạnh cho que diêm tắt lửa, móng tay bị lửa hun nên hơi nhức, cô lặng lẽ giấu ra sau lưng, chùi vào lòng bàn tay: “Anh còn nhận ra nhà em ở đâu à?”
Ôn Cảnh Nhiên kẹp điếu thuốc, co ngón tay búng tàn thuốc: “Nhận ra chứ.”
Những gì liên quan đến cô, trừ phi là cố ý bỏ qua, nếu không sẽ không sót một thứ gì, anh đều nhớ rõ.
Còn về Hướng Hân, anh biết vị trưởng bối đó là mẹ ruột của Như Ước, chỉ là quan hệ với cô không quá gần gũi. Lúc đó cũng không rõ thái độ của Như Ước đối với bà là thế nào, tuy bình thường sẽ lưu ý hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách thích hợp, không thân thiết lắm.
Ba chữ ngắn gọn, thoáng chốc kết thúc chủ đề này.
Ứng Như Ước đứng cạnh anh, có phần thiếu tự nhiên.
Một ánh mắt vu vơ của anh đã khiến cô thấy bản thân như một đứa trẻ nghịch ngợm phạm lỗi đang chờ bị mắng, sau gáy như có tảng đá ngàn cân đè lên, nặng tới nỗi cô không ngẩng đầu lên được.
Nên bây giờ có phải nên xin lỗi anh không.
Tự dưng cô như vậy, ngay cả lời giải thích cũng chẳng có, đơn phương chia tay với anh… Dù là ai, thì cũng sẽ nổi giận.
Chỉ là trong tình huống này, khả năng ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với nhau cũng không có.
Im lặng một lúc sau, cuối cùng cô lấy hết can đảm, lên tiếng: “Cần xuất phát ngay không anh? Đồ đạc đã thu dọn xong, lúc nào cũng có thể đi được.”
Ôn Cảnh Nhiên cuối cùng cũng nhìn cô, điếu thuốc thơm kẹp giữa ngón tay không mấy được anh hút đang dần tàn.
Anh buông tay, điếu thuốc rơi xuống đất. Ngọn lửa nhỏ chạm vào nền đá văng ra những đốm lửa nhỏ, anh đưa chân lên dập tắt nó, gật gù: “Vậy thì đi thôi, đến nơi sớm thì có thể sắp xếp sớm.”
Quần áo mùa đông vốn dày, không biết lần này đến S sẽ ở bao lâu nên khi dọn đồ, Hướng Hân khó tránh khỏi chuẩn bị nhiều một chút, lại thêm những đồ dùng hàng ngày, tổng cộng xếp đủ một valy hành lý lớn.
Xe không đậu xa lắm, khi nhận được điện thoại của Ôn Cảnh Nhiên, anh ta đang chơi game. Bị ép phải cắt ngang, không nhịn được văng ra một câu “khỉ thật”, chỉ kịp thông báo trong kênh rằng mình phải treo máy, sau đó quay đầu xe, đến đầu đường đón người.
Dừng xe xong, tài xế lại rất chu đáo xuống xe, nhận lấy valy trên tay Ôn Cảnh Nhiên, cho vào cốp sau.
Thấy Hướng Hân tỏ vẻ nghi hoặc, Ôn Cảnh Nhiên chủ động giải thích: “Sáng sớm nay cháu có ca mổ, chưa nghỉ ngơi được, không chạy nổi cao tốc nên mới thuê người lái thay ạ.”
Nói dứt, sợ Ứng Như Ước chưa đủ hối hận, còn nhìn cô vẻ sâu xa ẩn ý.
Hướng Hân thì không mấy để ý đến tín hiệu ngầm giữa Ôn Cảnh Nhiên và Như Ước, chỉ thấy quá phiền cho anh nên cảm giác có lỗi, mãi đến lúc lên xe vẫn cám ơn rối rít.
Đường về dường như luôn nhanh hơn đường đi, khoảng nửa tiếng sau, do bà ngoại say xe nên đành phải cập vào làn khẩn cấp để cho bà nghỉ ngơi.
Mùa đông vốn mau tối trời, khoảng năm giờ mà sắc trời đã sụp xuống.
Đường cao tốc rất nhiều xe cộ lưu thông, từng ngọn đèn xe chiếu thật xa, như những đốm sao trên dải Ngân Hà.
Xe dừng một chốc rồi lại tiếp tục hành trình, Ôn Cảnh Nhiên từ vị trí ghế phụ đổi sang ghế sau, nhân lúc sắc đêm chưa hoàn toàn tối hẳn, tiếp tục tranh thủ thời gian chạy về S.
Lúc còn cách S khoảng ba mươi cây số, tài xế không thể “nhịn” nổi, dừng xe ở khu phục vụ gần nhất.
Hướng Hân cũng xuống xe, cả một xe bỗng chốc đi hết, chỉ còn lại Ứng Như Ước và Ôn Cảnh Nhiên.
Đèn báo an toàn trong xe đang phát ra tiếng “tít tít”, quy luật như tiếng trống gõ. Ngoài ra, chỉ là sự im lặng khó nói.
Ứng Như Ước dựa lưng ghế, trong lòng rất khó chịu, cô quay sang nhìn những chiếc xe bên ngoài đang ra vào tấp nập khu phục vụ.
Sắc trời tối âm u, mọi cảm xúc dường như bị phóng đại.
Cô vô thức xoay điện thoại trong tay, câu nói kìm nén suốt đoạn đường cuối cùng cũng buột ra: “Xin lỗi.”
Người đang nhắm mắt nghỉ ngơi cuối cùng cũng mở mắt.
Trong khoang xe tối, đôi mắt anh đen nhánh như mực, còn nồng đậm hơn cả sắc đêm.
Ôn Cảnh Nhiên hơi mím môi, ngón tay đặt trên tay tin hơi co lại, anh ngồi dậy, góc mặt bị sắc đêm làm nhòa đi, trông có vẻ lạnh lùng hơn thường ngày.
Ứng Như Ước ngô nghê bỗng thấy sợ hãi, cô mím môi, cố thuyết phục anh: “Đã hứa là sẽ thử, nếu thử không hợp thì sẽ…” Cô khựng lại, trong ánh mắt của anh, không tài nào nói nổi hai chữ “chia tay”.
Cô liếm môi, lại lặp lại lần nữa: “Xin lỗi.”
Anh đè nén cơn giận, cố gắng kiềm chế, không làm cô sợ.
Ứng Như Ước không nghe anh trả lời nên len lén nhìn, rồi nói tiếp: “Em không thể khắc phục, cứ gặp chuyện là thậm chí trở nên không giống mình nữa, cứ như trước đây sống một mình là lãng phí, gặp chuyện là chỉ muốn dựa vào anh. Em cũng sợ cứ tiếp tục thì sẽ không có kết quả…” Lúc đó chắc chắn cô đã yêu sâu đậm đến mức không tự bứt ra được, cô không dám tin mình sau này không thể cân bằng giữa công việc và anh, trở nên u sầu ai oán, không còn là chính mình.
Vô số vô số lý do, cô mâu thuẫn, cũng giằng co day dứt.
Cô nhát gan, nhưng vừa ghét chính mình không thể phóng khoáng dũng cảm, cũng lại chẳng tài nào thoát khỏi bản thân mình như vậy.
Cô không dám, không dám đánh cược tương lai, dù là của chính mình, hay là của Ôn Cảnh Nhiên.
Anh không nên bị cô trói buộc vào cái vòng lẩn quẩn quái gở của cô, người như anh sẽ hợp với người tốt hơn cô. Cô gái đó sẽ có trái tim tràn đầy ánh nắng, độc lập tự cường, lại có dũng khí yêu anh như thiêu thân lao vào lửa.
Cô chính là đám rêu bị nhốt trong bóng tối, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xua tan sự lạnh lẽo.
Cô thật sự rất yêu anh, yêu đến mức tự ti bản thân không đủ tốt.
Cảm giác bất lực đó giống như đang gặm nhấm linh hồn cô, từ tê ngứa rồi dần dần sâu hơn, vào trong xương cốt, đau không muốn sống.
Cô cụp mắt, mấp máy môi rồi hạ giọng: “Ôn Cảnh Nhiên, chúng ta vẫn nên…”
Nói chưa dứt, cả người cô đã bị ôm eo, kéo mạnh vào lòng anh.
Ôn Cảnh Nhiên nổi giận, trong đáy mắt, ánh sáng như hóa thành ngọn lửa bùng cháy. Anh cúi đầu, không nói một lời mà cắn lên môi cô, gần như trừng phạt, không hề thương xót.
“Không muốn nghe.” Anh tì vào chóp mũi cô, đôi mắt gần như nhìn thấu tim cô.
Anh lại cúi xuống, môi anh đè nặng lên môi cô, mút lấy môi và lưỡi cô, hôn đến khi cô không thở nổi, cứ thế chạm vào môi cô mà nghiến răng nói: “Như em mong muốn.”