Ánh Dương Của Trình Mạt

Quyển 1 - Chương 22


trước sau

Edit: Nynuvola

Vừa chợp mắt được một chút trời đã sáng rồi. Ngày xưa chuông đồng hồ báo thức kêu 800 lần Tống Húc Dương mới có thể dậy được, nhưng nay cậu sợ đánh thức em trai, đồng hồ vừa nhảy được một giây, Tống Húc Dương đã nhẹ nhàng ấn tắt, khẽ khàng rời khỏi giường.

Thế nhưng Trình Mạt vẫn hơi hé mắt.

Tống Húc Dương lo em bị kí,ch thích, nhất thời ngồi im không dám cử động.

Trình Mạt mơ màng nhìn cậu một chốc, em vươn tay kéo tay Tống Húc Dương, há miệng th.ở dốc, hai từ quen thuộc nhất trực trào bên môi nhưng không thể thốt thành lời.

Lòng Tống Húc Dương chua xót, vỗ về em, trấn an nói: “Anh đi học. Em ngủ thêm chút đi.”

Trình Mạt gật gật đầu, khép mắt lại.

Khoảnh khắc thanh tĩnh giữa buổi sáng sớm vốn uể oải khiến Tống Húc Dương hoảng hốt cho rằng bản thân đã trở về như ngày xưa, chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì, em trai sau một giấc ngủ dài sẽ dịu ngoan ghé lại gần cậu, dùng thanh âm êm tai gọi cậu “Anh ơi”.

Tống Húc Dương rửa mặt xong, xuống lầu ăn cơm.

Tống Tử Minh đã ăn cơm rồi, ban ngày phải trông con trai nhỏ cho nên thời gian buổi sáng sớm rất quý báu với ông, mới sáng liền ở trong thư phòng ôm máy tính xử lý văn kiện.

Chu Oánh ngồi trước bàn ăn chờ Tống Húc Dương. Chu Oánh cũng một đêm không ngủ đủ. Bà lo lắng cho Trình Mạt, cũng đau lòng con trai, tạm thời bỏ qua mối bận tâm sự nghiệp và tinh thần trách nhiệm của một y tá trưởng, mỗi ngày đều mặt dày đi trễ về sớm, ký thác tâm tư lên ba bữa cơm một ngày. Trên bàn ăn lúc nào cũng đầy đủ các kiểu cháo trắng rau xào, bánh bao thịt, bánh nướng áp chảo, có sữa bò, sandwich và trứng chiên, tựa hồ như một quầy ăn sáng tự chọn ở khách sạn. Quả thực là một bữa sáng quá mức phong phú.

Tống Húc Dương không ngủ đủ, không có cảm giác đói bụng, nhưng nhìn một bàn đầy ắp thế này, không đành lòng phụ công sức của mẹ.

Cậu uống sữa bò, ăn hai miếng sandwich.

Chu Oánh đẩy hai cái dĩa về phía cậu, hỏi: “Con ăn trứng chiên hay trứng luộc nước trà?”

Tống Húc Dương giơ tay cầm lấy một quả trứng luộc nước trà, bỗng nhiên nghĩ đến dáng vẻ Trình Mạt mỗi ngày đều ngoan ngoãn lột vỏ trứng cho cậu, tim bất giác nhói lên. Cậu lộ.t sạch sẽ vỏ trứng bỏ vào chiếc đĩa bên cạnh, nói với Chu Oánh: “Mẹ, con lột sẵn trứng gà cho Trình Mạt.” Nói xong lại nghĩ nghĩ, cầm trở về, “Thôi bỏ đi, em muốn ăn gì thì ăn cái đó, đừng ép em.”

Chu Oánh nói: “Con cũng đừng lo lắng quá, Trình Mạt vừa dậy mẹ đã nấu xôi nếp, chờ Trình Mạt ăn xong mới đi làm. Ngày hôm qua mẹ còn mua táo đỏ và kỷ tử. Kỷ tử rất tốt, mua được toàn mấy quả to thế này.” Chu Oánh khoa tay múa chân ước lượng.

“Mẹ,” Đáy lòng Tống Húc Dương nặng trĩu, “Ngày đó ở bệnh viện…… Con xin lỗi, con không nên nói chuyện như vậy.”

Viền mắt Chu Oánh lập tức ửng đỏ.

Âm thanh gõ máy tính trong thư phòng của Tống Tử Minh ngừng một chút. Qua lát sau, ông cầm hộp thuốc đi ra ngoài ban công hút thuốc, mãi mà không thấy trở lại.

Tống Húc Dương sợ Trình Mạt tỉnh dậy không nhìn thấy mình sẽ hoảng, thế nên liền viết giấy để lại cho em.

“Mạt Mạt. Anh đi học, buổi tối trở về.

Nhớ ăn sáng, mẹ có nấu xôi nếp cho em đó.

Anh để máy nghe nhạc MP3 ở đây, nhàm chán thì mở lên nghe nhé.

Đọc sách cũng được.

Ban ngày ba ở nhà với em, em muốn cái gì thì viết giấy cho ba đọc.

Giữa trưa tan học anh gọi điện thoại cho em.

Nhớ ngủ trưa một lát.

Em có muốn chơi game không? Mật mã khởi động máy tính là 040……”

Tống Húc Dương kẹt bút ngay chỗ số 6 của chuỗi 0406, sau đó vội vàng vo giấy thành một cục. Trình Mạt không muốn tổ chức sinh nhật, những con số này như đâm vào mắt cậu, khiến cậu nhớ tới cái này em trai suy sụp ấy.

Cậu cầm bút lên bắt đầu viết lại.

Tống Húc Dương cân nhắc rất nhiều lần trước khi ghi ra dòng tin nhắn dài kia, nếu không đi ngay sẽ bị muộn mất, cậu đè tờ giấy ghi chú dưới gối của Trình Mạt.

Nội dung mỗi ngày cơ hồ đều giống nhau, trước khi ra khỏi cửa Tống Húc Dương luôn sẽ viết một bức.

Chuyện lần này đã làm sức khỏe và tinh thần Trình Mạt bị kíc,h thích nghiêm trọng, những cảm xúc dồn nén nhiều năm bị cọng rơm cuối cùng đè bẹp và mất kiểm soát. Trình Mạt đang đấu tranh với ma quỷ. Em biết mình bị bệnh, mỗi ngày đều cần phải uống thuốc.

Thuốc giúp em bình tĩnh nhưng đồng thời làm cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ. Lúc tâm trạng em tốt lên một chút, em sẽ nghe nhạc, đọc sách, viết nhật ký, cố gắng sống như một người bình thường. Nhưng em cũng thích ngủ, ngẩn người trong khoảng thời gian dài, phải cần có ai đó nhắc nhở ăn uống mới nhớ ra, sức ăn cũng rất kém, ban đêm còn bởi vì tác dụng phụ của thuốc mà đau dạ dày, nôn mửa.

Có đôi khi Trình Mạt vô cùng khó chịu, thật sự rất khó chịu. Em cảm thấy bản thân mục nát, phiền phức, không nghĩ được lí do tại sao mình nên tiếp tục sống. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, ba mỗi ngày đều túc trực bên cạnh em, Chu Oánh dịu dàng hỏi em muốn ăn cái này cái kia không, nhưng em vẫn sẽ vô thức nhớ tới cảnh mẹ cắt cổ tay, nhớ tới hơi thở của cái chết phảng phất từ mẹ trước đêm hôm bà qua đời.

Trình Mạt tựa hồ đang đứng nơi mép vực, bên dưới có vô số âm thanh đang dụ dỗ em: “Đến đây, nhảy xuống đi, nhảy xuống rồi mọi thứ sẽ kết thúc.”

Đôi khi em thấy mình đang phiêu diêu ở một thế giới khác, cái gì cũng hư ảo, em mờ mịt như ngày còn ấu thơ, không biết tại sao mình lại đến với thế giới này, không rõ chốn dung thân của em ở đâu.

Mẹ nói, kiếp sau đừng làm mẹ con nữa. Vậy nếu em chết đi rồi, em có thể đi đâu nữa đây?

Nhưng Tống Húc Dương không cho em cơ hội tỉ mẩn nghĩ kĩ vấn đề này. Tống Húc Dương không cho em chết, em không được phép chết. Tống Húc Dương muốn em tiếp tục sống.

Anh trai kéo lấy em, nắm chặt như thế. Anh trai là một liều thuốc, là cọng rơm cứu mạng, Trình Mạt dựa vào anh trai, rốt cuộc duy trì được mối liên hệ mỏng manh chầu chực sắp đứt tựa sợi tơ nhện với thế giới này.

Hết thảy đều cực kỳ gian nan. Nhưng bệnh tình của em đã từ từ chuyển biến tốt đẹp.

Cái ngày em trở lại bệnh viện tái khám, Tống Húc Dương muốn xin nghỉ đi cùng em. Trình Mạt lắc đầu, chỉ vào mình, ngắc ngứ nói: “…… Em, ổn.”

Mạnh miệng. Tống Húc Dương muốn nói em ổn cái gì mà ổn, nhưng lập tức nuốt trở vào —— Cậu đối với Trình Mạt hiện tại đã đầy nơm nớp lo sợ, cẩn thận như đi trên băng mỏng, không dám tổn thương đến em dù chỉ một chút.

Trình Mạt gần đây quả thật khá lên rất nhiều. Em dần tỉnh táo nhận ra mỗi người trong nhà, không kháng cự với Tống Tử Minh và Chu Oánh nữa; phản ứng khi đổi thuốc cũng thích nghi hơn trước nhiều, ban đầu từ đêm nào cũng nôn chuyển thành thỉnh thoảng mới tỉnh dậy.

Quan trọng nhất chính là Trình Mạt đã chủ động tiếp xúc với Tống Húc Dương, có một lần vào buổi sáng lúc đang ăn sáng, Trình Mạt rót sữa bò cho cậu, tuy rằng em vẫn hơi bối rối, múc một muỗng lớn đường trắng mà mình thích bỏ vào trong ly sữa bò của Tống Húc Dương, nhưng lúc Tống Húc Dương nhận cái ly gần như thụ sủng nhược kinh, thậm chí không thể nếm ra vị của ly sữa kia rốt cuộc ngọt do đường hay là mặn từ nước mắt.

Có điều khả năng ngôn ngữ của Trình Mạt vẫn chưa khôi phục quá tốt. Tống Húc Dương có thể dựa trên những từ ngữ đơn lẻ để đoán được hầu hết ý tứ của em trai, nhưng đôi khi Trình Mạt không nói rõ, chỉ có thể nắm tay Tống Húc Dương rồi viết vào lòng bàn tay anh trai.

Trình Mạt thấy Tống Húc Dương không đáp lời, cho rằng cậu chưa hiểu, đang muốn kéo tay cậu viết lại lần nữa, Tống Húc Dương đã cầm ngược tay em, nói: “Bệnh viện nhiều người, em cẩn thận một chút, đừng sợ, theo sát ba nhé.”

Trình Mạt gật đầu.

Tống Húc Dương đi học. Mấy ngày nay bởi vì chăm sóc Trình Mạt, giấc ngủ của cậu rất kém, buổi sáng lên lớp tham gia tiết tự học, đầu không tự chủ gục xuống bàn. Đỗ Tiên Tiên đẩy đẩy cậu, nói: “Giáo viên không có ở đây, cậu ngủ một lát đi.”

Tống Húc Dương không muốn chậm trễ học hành, nhưng cậu thật sự quá buồn ngủ, mơ màng nói: “Tớ nằm năm phút, lát nữa có gì gọi tớ dậy dùm nha.”

Tống Húc Dương bị chuông tan học đánh thức. Đỗ Tiên Tiên thấy cậu quá mệt mỏi, không hề gọi cậu. Triệu Lôi đặt lon cà phê trên bàn Tống Húc Dương, nói: “Nè, uống cà phê đi, nhìn bộ dạng ngái ngủ của cậu kìa! Đã hai tháng rồi, em trai cậu vẫn chưa khỏe lên hả?”

Tống Húc Dương căng thẳng, thiếu ngủ nghiêm trọng khiến cậu rất dễ nổi nóng, biết rõ bạn bè đang quan tâm mình, nhưng miệng vẫn không kìm được đáp trả: “Cậu thì biết cái gì?”

Nói xong lập tức hối hận, vội vàng sửa chữa: “Không phải, chuyện đó……”

Triệu Lôi rộng lượng, không đợi Tống Húc Dương nói xong đã đi đến trước mặt Đỗ Tiên Tiên, lại móc ra một hộp sữa chua, ân cần nói: “Lớp trưởng đại nhân, mời uống sữa chua.”

Đỗ Tiên Tiên đẩy trả sữa chua về cho Triệu Lôi, nói: “Vô công bất thụ lộc.” Nhưng cô nàng vẫn không ngừng lo lắng về Tống Húc Dương: “Tống Húc Dương, cậu ổn không đó? Gần đây cảm xúc của cậu có chút bốc đồng.” Cô bạn thận trọng này ngồi cạnh Tống Húc Dương mỗi ngày, dễ dàng nắm bắt điểm không thích hợp của Tống Húc Dương.

Tống Húc Dương thở dài, nói: “Xin lỗi các cậu. Chờ Trình Mạt khỏe hơn, tớ mời mọi người đi ăn cơm.”

Cậu phiền muộn đóng cuốn sách ngữ văn nhăn nhúm nằm úp mặt xuống bàn, chợt nhớ lại chuyện của nhiều năm trước đây, Chu Oánh hình như từng tức giận nói một câu, “Tống Tử Minh, đứa con trai này của ông là do Nữ Oa lấy bùn nặn thành.” Tống Húc Dương cảm thấy hiện tại Trình Mạt thật sự giống dùng bùn đắp, chạm vào một chút liền vỡ tan.

Tống Húc Dương mỗi ngày đúng giữa trưa đều gọi điện thoại cho Trình Mạt. Trình Mạt không thể nói chuyện quá nhiều, đại đa số thời điểm là Tống Húc Dương tự mình nói, cậu thậm chí không dám hỏi Trình Mạt buổi sáng làm gì, giữa trưa có ăn cơm không, Trình Mạt sẽ có lúc trạng thái không tốt, sinh hoạt hằng ngày với em mà nó đều thật khó khăn, dò hỏi chỉ làm em tăng thêm lo âu. Tống Húc Dương liền kể chuyện cho em nghe, rằng trên đường đi học cậu đã thấy một bông hoa nào đó không biết tên nở rộ, bài kiểm tra tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối
và được giáo viên khen ngợi, Triệu Lôi đuổi theo Tiên Tiên rồi bị ăn đập…… Cuối cùng nói, Mạt Mạt, chào em, anh cúp máy nha. Trình Mạt sẽ ở đầu dây bên kia gõ lên điện thoại hai tiếng cốc cốc nho nhỏ, tựa như tiếng gõ cửa.

Trưa nay sau khi cúp điện thoại, Tống Húc Dương thấy điện thoại của ba gửi tới tin nhắn.

“Hồi sáng đi tái khám rất thuận lợi. Hôm nay em trai con ngoan lắm, buổi trưa ăn canh gà và nửa chén cơm. Yên tâm mà học.”

Tống Húc Dương thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, thật tốt quá, em trai sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi.

Buổi tối về nhà, Tống Húc Dương mới biết được bản thân đã hơi lạc quan rồi.

Tái khám lúc sáng đúng là thuận lợi. Trạng thái gần đây của Trình Mạt khá ổn, tinh thần buổi sáng cũng tốt, lúc làm kiểm tra, bác sĩ nói có thể giảm liều lượng thuốc xuống một nửa, Tống Tử Minh vô cùng vui mừng, Trình Mạt cũng vui vẻ.

Nhưng có lẽ là bởi vì lâu rồi không ra khỏi nhà, Trình Mạt chưa lập tức thích ứng việc xung quanh có nhiều người. Bệnh viện cãi cọ ồn ào, thời điểm xét nghiệm phải căng thẳng cũng không thấy có vấn đề gì, thế nhưng sau khi trở về nhà bất tri bất giác cảm thấy khó chịu. Kỳ thực em không có hứng thú ăn uống, nhưng nghĩ rằng bản thân đã tốt hơn, không nên tiếp tục bỏ bữa. Vì vậy Trình Mạt miễn cưỡng ăn chút canh, ba múc cơm em cũng cố gắng ăn cho hết. Lúc Tống Húc Dương gọi điện cho em, em bắt đầu cảm thấy dạ dày nóng bừng, cũng may anh trai không nói quá nhiều, buổi chiều cậu còn bài kiểm tra, muốn dành chút thời gian nghỉ trưa để ôn bài.

Tống Tử Minh nghe hai anh em gọi điện thoại, biết Tống Húc Dương nhớ em trai, liền gửi tin nhắn cho cậu, kêu cậu yên tâm.

Ai ngờ Trình Mạt vừa bỏ điện thoại xuống, lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy vào toilet. Tống Tử Minh vội vàng theo cùng, thấy Trình Mạt nôn sạch toàn bộ cơm buổi trưa ra.

Trình Mạt nôn rỗng dạ dày, uống thêm chút nước ấm rồi mê man suốt chiều. Buổi tối lúc Tống Húc Dương về nhà, em trai vừa tỉnh, người uể oải, sắc mặt rõ ràng không tốt. Tống Tử Minh tâm sự nặng nề kể tình huống cho cậu nghe, thuật lại cho bác sĩ thì nhận được thông báo —— Bệnh tình có thể tái phát, bất cứ tình huống nào cũng có khả năng phát sinh.

Tống Húc Dương bưng cháo thịt nạc trứng bắc thảo mà Chu Oánh làm vào phòng, Trình Mạt còn đang nằm trên giường. Cậu giúp em lau mặt, Trình Mạt tỉnh hơn một chút, chỉ chỉ ngón tay ra bên ngoài. Tống Húc Dương nâng em dậy, lấy gối ôm lót phía sau đầu em, nói: “Không sao cả, em nghỉ ngơi đi, ăn ở đây luôn.”

Trình Mạt nắm tay Tống Húc Dương, ăn xong nửa chén cháo thì lắc đầu.

“Ăn no rồi? Em nghỉ ngơi một lát, để ba thay anh lên trông em, anh xuống ăn cơm xong lập tức quay lại.” Tống Húc Dương vỗ vỗ tay Trình Mạt, xoay người định xuống lầu. Trình Mạt kéo cậu về. Tống Húc Dương lần nữa ngồi bên mép giường nhìn Trình Mạt há miệng th,ở dốc, em chỉ chính mình, muốn nói chuyện, nghẹn nửa ngày vẫn không nói nên lời, đành phải cầm tay anh trai viết xuống:

Em, Xin, Lỗi.

Tống Húc Dương ôm Trình Mạt, thiếu chút nữa khóc òa lên. Em đau giống như cậu cũng đau. Trình Mạt mau sớm khỏe lại đi, Trình Mạt khi nào mới có thể tốt lên đây? Tống Húc Dương cố nén khổ sở và bất lực vào trong, lại vì Mạt Mạt mà thấy mất mát lớn lao khó lòng miêu tả.

Buổi tối ngày hôm nay, Trình Mạt uống thuốc, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Tống Húc Dương không biết là lần thứ mấy mất ngủ. Đôi mắt cậu nhắm lại rồi mở ra, cuối cùng đành lấy sách ngữ văn học thuộc mới có thể mệt mỏi đi vào mộng.

Tống Húc Dương ở trong mơ nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Cậu mở to mắt, phát giác bản thân đang ngồi trong nhà hàng, trên bàn là những món cậu thích ăn, cá chua ngọt, ngô xào hạt thông, đậu hủ Nhật Bản, bánh phồng tôm chiên…… Trước mặt cậu đặt một cái dĩa nhỏ với miếng thịt cá, xương lấy ra đều có hình dạng chữ “Y”, tứ tung ngang dọc thách thức cậu. Bánh phồng tôm hơi ẩm, thoạt nhìn chẳng giòn tí nào, buồn bã ỉu xìu.

Cậu cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra.

Tầm mắt hạ xuống dĩa bánh rán được chiên vàng ruộm trên dĩa.

Sinh nhật ăn bánh, tuổi mới cát lợi, từng bước thăng tiến.

Tống Húc Dương rốt cuộc nhớ ra đây là khung cảnh hồi sinh nhật năm tuổi của cậu.

Đang ngờ ngợ, Tống Tử Minh đã đẩy cửa bước vào. Tống Tử Minh mặt mày rạng rỡ, kéo cậu: “Dương Dương, đi mau, mẹ con vừa sinh cho con một em trai!”

Mới xoay người, Tống Húc Dương tựa hồ như đi vào khoa sản của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với khí vị dịu nhẹ, cậu vươn tay bế em bé đỏ hỏn trong tã lót lên, em không khóc nháo, khuôn mặt nhăn nhúm, mắt chưa mở được, nhưng Tống Húc Dương vẫn như cũ nhận ra em rõ ràng, cậu khẽ gọi: “Mạt Mạt.”

Trong chớp mắt, Trình Mạt dường như lớn lên thành một cậu bé đang bi bô tập nói, mái tóc mềm mại, đôi mắt to tròn, hàng lông mi vừa rậm vừa dài, ngoan ngoãn đáng yêu. Tống Húc Dương đi đến đâu cũng dẫn theo em, Trình Mạt nhỏ bé như thế, một tay cậu liền có thể bồng được em, em trai sẽ vươn tay ôm cổ cậu, nũng nịu kêu cậu: “Anh ơi.”

Cậu dắt Trình Mạt tới công viên nghịch cát, còn nói: “Mạt Mạt, anh xây cho em một lâu đài cát nha.” Đoạn cầm cái xẻng bắt đầu đi bới cát, nhưng vừa quay đầu bỗng thấy Lương Tư Vũ với đôi bàn tay trống trơn, Tống Húc Dương bật thốt lên hỏi: “Bé thỏ con của tôi đâu?”

Không có bé con thỏ, Trình Mạt cũng không thấy.

Tống Húc Dương lo lắng, nghe giọng Tống Tử Minh và Chu Oánh gọi mình: “Đừng chơi nữa con, nên về nhà ăn cơm rồi!” Tống Húc Dương nói: “Con không thấy em trai đâu!”

Chu Oánh khó tin: “Không phải đang nằm trong tay con sao?”

Tống Húc Dương một cúi đầu, quả nhiên cậu đang ôm một đứa bé, nhưng đứa bé kia không phải Trình Mạt. “Đây không phải em trai của con!”

Tống Tử Minh nói: “Là em trai con mà, hôm em trai sinh ra không phải con còn ôm em sao?”

Tống Húc Dương cả kinh toát mồ hôi lạnh.

Trình Mạt đâu? Trình Mạt của cậu đâu rồi?

Cậu lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Tống Húc Dương sải bước chạy nhanh đến nhà bà ngoại của Trình Mạt. Trình Mạt bé nhỏ đang bị trói cả tay chân, Trình Hiểu Thu mất khống chế dí tàn thuốc vào lưng em, Trình Hiểu Đông thiếu kiên nhẫn đá vào ngực em. Trình Mạt giống một con tôm đau đớn co rúm thân mình, miệng vẫn không ngừng kêu: “Anh ơi, anh ơi.”

Tống Húc Dương dốc sức chạy, cật lực chạy, muốn chạy đến cứu em, muốn cứu đứa trẻ đáng thương ấy, nhưng làm thế nào cũng không thể tới gần Trình Mạt được. Cậu hét to: “Mạt Mạt, Mạt Mạt ơi!”

……

“Anh ơi, Anh ơi.”

Tống Húc Dương bị Trình Mạt đánh thức. Em trai nằm trên người cậu trong bóng đêm, bàn tay chạm vào mặt cậu, khó nhọc mở miệng: “Anh, Anh ơi.”

Tống Húc Dương bật dậy ôm lấy Trình Mạt, cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn sau giấc mộng, vẫn thở hổn hển, suy sụp khóc lớn: “Em đau lắm đúng không? Bọn họ đánh em phải không? Anh xin lỗi, xin lỗi em, là anh đã đến chậm, là anh trai đến chậm rồi!”

Trình Mạt rút tay khỏi lồng n.gực Tống Húc Dương, cũng ôm lấy cậu, em vụng về học theo cách anh trai dỗ dành mình, từng chút vỗ vỗ lưng cậu, em hơi hé môi, cực kỳ cố gắng lắp bắp: “Anh, anh ơi, đừng, sợ……”

Tống Húc Dương qua hơn nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, cậu rốt cuộc tỉnh táo, sau đó khiếp sợ nhìn Trình Mạt, cậu ôm vai em, nói: “Em vừa mới gọi anh sao? Em gọi thêm một lần! Gọi lại một lần nữa đi!”

Trình Mạt nhìn vào mắt Tống Húc Dương, tiếp tục nỗ lực há miệng, suốt hai tháng qua lần đầu tiên em có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: “Anh, anh ơi, anh đừng sợ. Em, sẽ tốt lên. Anh ơi, đừng sợ. Em, sẽ tốt mà.”

Tống Húc Dương ôm em trai, vô vàn chua xót cùng vui sướng lấp đầy khoang ngực cậu.

“Sẽ tốt thôi. Anh không sợ. Mạt Mạt nhất định sẽ tốt lên.”

— Hết Quyển Thượng —

========

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện