Sắc mặt cô tái xanh khiến Ôn Thuật Tần chợt nhận ra hiện tại anh dùng lực khá mạnh lên cánh tay cô.
Liền lập tức, anh thả lỏng tay ra sau đó trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
Khả Song nhận ra bản thân có chút quá lời, cô hạ giọng nói:
- "Xin...xin lỗi."
Đột nhiên, Ôn Thuật Tần đặt tay lên vai cô, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Một lúc sau anh mới mở lời:
- "Cô thật sự muốn biết lý do vì sao ư?"
Khả Song gật gật đầu, gương mặt vẫn còn nét sợ hãi.
Ôn Thuật Tần buồn bã tâm sự.
Anh kể lại những gì mình đã trải qua, những tổn thương mà anh phải cam chịu trong quá khứ.
Anh đã từng ước sẽ có ai đó lắng nghe mình nhưng bản thân lại không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
Duy chỉ có má Phùng là người đầu tiên hiểu được tâm tư của anh và người thứ hai chính là cô.
- "Tôi đã từng bị người cha ruột của mình xem là "chó hoang", một người chẳng có giá trị."
Bất ngờ, anh cảm nhận được cái ôm ấm áp của người đối diện, cô tựa đầu vào vai anh mà an ủi:
- "Những gì cha của anh nói không hề đúng một chút nào.
Chẳng phải hiện tại, anh đã chứng minh rằng mình là người tài giỏi sao?"
Những lời an ủi của cô giống như một dòng nước ấm chảy vào sâu trong tim anh.
Đôi môi Ôn Thuật Tần khẽ hé một tia hạnh phúc.
Người con gái này chẳng hiểu tại sao lại khiến anh có thể thoải mái mở rộng lòng mà tâm sự tất cả mọi chuyện với cô.
Trong căn phòng nhỏ, hai con người cùng với hai suy nghĩ tách biệt ôm chầm lấy nhau.
Mặc dù khuyên anh là thế, nhưng bản thân cô cũng vô cùng rối bời bởi lẽ cô không biết mình là ai? Và xuất thân của cô như thế nào?
Khả Song nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên lưng anh mà không khỏi chua xót.
Hóa ra do quá khứ không mấy tốt đẹp đã biến anh trở thành một con người lạnh lùng, khó gần.
Nhưng hiện tại, cô cảm thấy không còn sợ hãi mỗi khi đối diện với anh nữa mà càng cảm thông với anh hơn.
- "Mấy hôm nay khiến cô vất vả rồi.
Ngày mai, tôi sẽ đưa cô ra ngoài dạo phố."
Nghe anh nói thế khiến cô không khỏi vui