Sau khi giế.t chết người đàn ông, Ôn Thuật Tần xách ba lô rời đi.
Vốn dĩ bên trong chẳng có gì ngoài hai bộ quần áo cũ kĩ cùng với chiếc móc câu mà cậu luôn trân quý.
Ngày mai sẽ là một ngày mới.
Cậu sẽ rời xa cái khu ổ chuột nghèo nàn này, đi tìm ánh sáng cho cuộc đời sau những chuỗi ngày tăm tối.
Thành phố H...
Khắp nơi đông đúc người qua lại, tiếng cười nói cùng với những âm thanh phát ra khiến tâm trạng cậu bé mới năm tuổi trở nên yêu đời hẳn.
Cậu đưa mắt quan sát chung quanh.
Mọi người đều mặc những bộ đồ vô cùng sang trọng trái ngược hoàn toàn với những con người nơi khu phố ngày xưa.
Họ có lẽ là người tốt.
Một người phụ nữ từ xa vô tình trông thấy Ôn Thuật Tần liền bước lại bắt chuyện.
Cô ta có gương mặt sáng láng cùng với bộ váy hoa chỉnh chu cúi thấp người xuống, mĩm cười thân thiện:
- "Cậu nhóc, con đói bụng lắm đúng không? Hay là chúng ta tìm thứ gì đó ăn nhé.
Đi theo cô."
Ôn Thuật Tần lặng lẽ quan sát.
Nếu so với người cha tàn ác độc thì người phụ nữ này lại toát lên vẻ đẹp ôn nhu, tri thức.
Có lẽ là cô ta phần nào cảm thấy thương xót cho cậu nhóc năm tuổi.
Thoáng chốc, cả hai ngồi trước một quán ăn.
Trông cô ta rất thân thiết với chủ quán.
Có lẽ là khách quen.
Đang lúc chờ thức ăn mang lên, người phụ nữ khẽ đưa mắt nhìn qua một lượt gương mặt của Ôn Thuật Tần mà khen ngợi:
- "Cậu nhóc, trông con khá là anh tuấn.
Nếu so với các tiểu thiếu gia ở đây cũng không kém cạnh.
Tên của con là gì?"
- "Ôn Thuật Tần."
- "Cái tên khá ấn tượng đấy." - Cô ta khẽ mĩm cười.
Cuối cùng, thức ăn cũng được dọn lên.
Lần đầu tiên trong đời cậu mới được ăn những món ngon như thế.
Cái bụng không ngừng gõ trống liên hồi ở bên trong, Ôn Thuật Tần ngay lập tức dùng tay bốc thức ăn cho vào miệng.
Hành động có chút thô lỗ, ăn như vũ bão khiến mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm.
Thế nhưng, cậu chẳng mảy may quan tâm mà cứ cắm đầu ăn cho no bụng.
-