Hôm sau, mới tờ mờ sáng, Khả Song đã thu dọn hành lí.
Trước khi rời khỏi, cô có ghé ngang phòng của anh nhưng không thấy một bóng người.
Như mọi khi thì giờ này anh đã đến công ty từ lâu rồi.
Một nét buồn thoáng lên gương mặt xinh đẹp của cô liền sau đó bước chậm từng bước xuống bậc thang.
Thâm tâm Khả Song ước gì cô đi mãi vẫn chưa xuống phía dưới để có thể níu lại thời gian ở lại căn nhà này.
Ngay khi còn một bậc thang cuối cùng thì đã thấy dáng người cao ráo đang đứng đợi sẵn ở bên dưới.
Ôn Thuật Tần chỉ lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào khiến cô có chút khó xử chỉ biết cười mĩm, sau đó nói:
- "Đã đến lúc tôi phải đi rồi.
Cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc và giúp đỡ tôi.
Thật lòng tôi không biết nói điều gì hơn ngoài hai tiếng cảm ơn."
Ôn Thuật Tần lạnh lùng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới cất giọng:
- "Cô không còn gì để nói với tôi, với má Phùng nữa sao?"
Nhắc đến đây cô mới nhớ rằng mình quên tạm biệt má Phùng mà vội vàng nhờ người trước mắt:
- "Nhờ anh nói với má Phùng rằng tôi rất biết ơn bà ấy đã tận tình chỉ bảo, cũng như trò chuyện với tôi suốt khoảng thời gian qua."
Nói rồi, cô nở một nụ cười thật tươi với anh, sau đó bước từng bước về phía cửa.
Ngay khi Khả Song sắp sửa lướt qua người Ôn Thuật Tần thì bất ngờ cô cảm nhận một cái ôm từ phía sau.
Cô định xoay người lại liền nghe giọng nói có chút khàn khàn của người phía sau:
- "Đừng quay lại, hãy nghe tôi nói hết những lời này."
Ôn Thuật Tần vừa nói, hai tay không ngừng ôm chặt lấy eo cô.
Khả Song đứng lặng người.
Cô cảm nhận hơi thở rất nặng nề từ anh.
Hít sâu một hơi, anh mới cất giọng:
- "Em ở lại đây với tôi có được không? Xin em đừng rời xa tôi.
Vốn dĩ tôi tưởng rằng cả đời này sẽ không có ai yêu thương tôi thật lòng.
Tất cả bọn họ cũng chỉ vì mục đích cá nhân mà thôi.
Tôi cứ cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ xấu.
Bọn họ chỉ cố tạo ra vỏ bọc