Ôn Thuật Tần thờ thẫn bước trở vào trong với bộ dáng ướt đẫm.
Khó khăn lắm má Phùng mới thuyết phục anh tắm rửa thay đồ.
Ngay khi mọi thứ xong xuôi, anh lập tức nhảy lên giường mà nằm úp xuống như không muốn để ai nhìn thấy gương mặt tồi tệ của mình lúc này.
Má Phùng nhìn thấy anh như thế chỉ biết thở dài, bà khẽ đặt lá thư mà Khả Song nhờ bà gửi cho anh lên bàn, sau đó nói:
- "Con bé có vài điều muốn nói nhưng lại không thể nói với con, cho nên trước khi rời đi Khả Song đã để lại một lá thư."
Dứt lời bà lặng lẽ bước ra ngoài khóa cửa lại mặc cho sự im lặng đến đáng sợ của người trên giường.
Một lúc sau, Ôn Thuật Tần mới ngồi dậy.
Anh cúi xuống, vội nhặt chiếc váy hoa còn sót lại ở phòng mình mà ôm vào lòng.
Anh không còn cơ hội được nhìn thấy cô mặc nó thêm một lần nào nữa.
- "Khả Song của anh, không phải, là Tưởng Cần Cần mới đúng.
Không biết bây giờ em đang làm gì? Bọn họ có đối xử tốt với em không?"
Vừa nói, anh vừa hôn nhẹ lên chiếc váy hoa, hai mắt đã ngân ngấn nước:
- "Anh....anh nhớ em nhiều lắm.
Anh cảm thấy bây giờ vô cùng tồi tệ vì không có em."
Dứt lời, anh khụy hai chân, hai tay không ngừng đấm mạnh xuống nền nhà mà gào thét tên cô thật lớn.
- "Khả Song...."
Đối với anh, cho dù cô có là ai đi chăng nữa thì người con gái mang tên Khả Song chỉ có một.
Cô đã mang đến ánh sáng trong cuộc đời u tối của anh.
Khiến anh có niềm tin rằng hạnh phúc vẫn tồn tại.
Với nhiều tổn thương trong quá khứ, anh đã nghĩ rằng bản thân sẽ không thể yêu bất cứ người con gái nào, nhưng cuối cùng cô đã xuất hiện.
Anh đã yêu cô, thậm chí yêu rất nhiều.
Đôi bàn tay run run khẽ chậm rãi mở lá thư ở trên bàn ra.
Ngay khi đọc những dòng đầu tiên, bao nhiêu kìm nén trong lòng lập tức vỡ tung.
Anh ôm mặt bật khóc nức nở.
- "Gửi anh, Ôn Thuật Tần.
Cảm ơn anh thời gian qua đã đối xử rất tốt với tôi.
Suốt khoảng thời gian ở cạnh anh, tôi cảm thấy rất vui.
Tôi biết anh đã che giấu con người