- "Alo, má Phùng.
Thuật Tần tại sao lại không nghe máy của con?"
Lãnh Thiên Kỳ, bạn thân của Ôn Thuật Tần cũng là người giúp anh trông coi hộp đêm.
Anh có nghe sơ về chuyện tình cảm của bạn mình với người con gái gì đấy nhưng lại không tìm hiểu quá kĩ càng, bởi lẽ trong chuyện tình cảm, Ôn Thuật Tần khá kín tiếng.
Má Phùng kể lại mọi chuyện cho Lãnh Thiên Kỳ về tâm trạng gần đây của Thuật Tần cho nên anh đã trực tiếp gọi điện.
Tuy nhiên, phía Ôn Thuật Tần vẫn không chịu nghe máy.
Không còn cách nào khác, anh đành phải đến nhà mà khuyên bảo người đàn ông si tình này.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Lãnh Thiên Kỳ đã đến nơi.
Anh dõng dạc bước vào bên trong chào hỏi má Phùng, liền sau đó tiến thẳng lên trên phòng của Ôn Thuật Tần.
Cạch...
Cánh cửa phòng mở ra, ngay khi nhìn thấy bóng người đang ngồi trầm tư một góc khiến anh cảm thấy vô cùng bức bối mà đi đến kéo lấy tay người trước mặt, lớn tiếng quát:
- "Ôn Thuật Tần băng lãnh khi trước đâu rồi.
Người không sợ bất cứ thứ gì? Người đàn ông hoàn mỹ trong mắt tôi bây giờ giống như một kẻ ngốc thế này sao?"
Mặc cho Lãnh Thiên Kỳ đang không ngừng mắng chửi, Ôn Thuật Tần vẫn không đáp lại, nét mặt u buồn vẫn giữ nguyên.
Anh gục đầu, chán nản nói:
- "Cô ấy đã rời xa tôi rồi.
Rời xa tôi thật rồi."
- "Ôn Thuật Tần."
Ngay lập tức, Lãnh Thiên Kỳ túm lấy cổ áo Ôn Thuật Tần mà kéo anh đứng lên, tức giận nói:
- "Bộ trên thế gian này hết phụ nữ rồi hay sao.
Đi, tôi đưa cậu đến hộp đêm để giải sầu."
Hộp đêm...
Tiếng nhạc xập xình cùng nhiều người đang hòa theo bầu không khí vui tươi ấy.
Lãnh Thiên Kỳ thấy thế cũng hòa vào đám đông mà hú hét, lắc lư theo tiếng nhạc.
Riêng mỗi Ôn Thuật Tần là trầm tư ngồi lặng yên trên ghế.
Anh là ông chủ của nơi này cho nên tất cả mọi người đều rất tôn trọng anh.
Lúc trước, anh cũng thường đến đây để giám sát hoặc đôi khi có chuyện không vui thì đến đây uống rượu giải sầu.
Cạch...
Lãnh Thiên Kỳ vội đặt hai chai rượu vang xuống bàn trước mặt Ôn Thuật Tần.
Ngoài ra, anh còn lựa chọn hai cô gái xinh đẹp ở nơi này đến ngồi bên cạnh, hầu