Tưởng Cần Cần sau khi hồi phục sức khỏe đã cùng Hạn Quân đến tận nhà của Tuyết Ly.
Ngay khi biết con gái làm chuyện tàn độc với chị họ của mình như vậy, cha mẹ Tuyết Ly vô cùng tức giận liền lập tức tát thẳng vào mặt khiến cô ta đau điếng mà ôm mặt khóc lóc.
- "Cha, mẹ.
Con thật sự biết lỗi rồi."
Bọn họ lập tức quỳ gối van xin Tưởng Cần Cần đừng báo với cảnh sát.
Trước tình cảnh này khiến cô cảm thấy có chút khó xử, dù sao bọn họ cũng là họ hàng với cô, còn Tuyết Ly cũng mang danh là em gái.
Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không đành lòng bắt giam cô ta.
Tưởng Cần Cần quay sang nhìn Hạn Quân.
Hai người vừa nhìn ánh mắt đã hiểu ý nhau.
Một lúc sau, cô khẽ thở dài, trầm giọng nói:
- "Con mong rằng hai người sẽ đưa ra hình phạt thích đáng với em ấy."
Nói rồi, cô xoay người rời đi.
Ngay khi Tưởng Cần Cần rời khỏi, cha mẹ Tuyết Ly vô cùng nổi giận liền lập tức nhốt cô ta ở trong phòng, bỏ đói một tuần.
Phía bên ngoài, Hạn Quân nắm lấy tay cô gái bên cạnh mà mĩm cười hạnh phúc.
Cuối cùng, cô cũng đã hồi phục lại trí nhớ vậy thì cũng đến lúc thích hợp để bàn về việc tổ chức hôn lễ mà khi trước chưa thực hiện được.
Hạn Quân khẽ hôn lên bàn tay Tưởng Cần Cần mà ôn nhu nói:
- "Cần Cần, lấy anh nha."
Câu nói vốn dĩ mà cô luôn mong đợi đã lâu cuối cùng cũng nghe.
Thế nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không giống như trước.
Cô chẳng hiểu lý do vì sao? Hạn Quân là người đàn ông ấm áp, lại nhất mực chân thành.
Anh đối xử với cô vô cùng chu đáo, chưa bao giờ làm điều gì khiến cô buồn cả.
Chẳng biết tại sao cô lại đắn đo vào lúc này.
Tưởng Cần Cần ngập ngừng, một lúc sau mới lên tiếng:
- "Em...em nghĩ chúng ta nên nói chuyện này sau.
Hiện tại, em cảm thấy đầu óc của mình không được tốt lắm."
- "Anh xin lỗi.
Anh quên rằng em vẫn chưa hồi phục hẳn."
Hạn Quân ngọt ngào hỏi han liền sau đó đưa cô trở về nhà.
...***...
Trời đã gần tối, chẳng hiểu tại sao Tưởng Cần Cần lại lái xe ra khỏi nhà.
Cô muốn tìm không gian yên tĩnh cho