Khang kéo Trà về nhà mình, suốt đoạn đường đi Trà cứ khóc suốt, Khang nói mãi mà không nín được. Trời thì nắng, con đi đằng sau thì bắng nhắng, Khang mệt rồ hết cả người. Chạy như thằng điên đến trường tìm nó làm gì không biết, hiện tại hối hận đến xanh cả ruột. Bây giờ mà bê nó lên ném vào thùng rác rồi chạy liệu có ai thấy không nhỉ?
-Hu......
-Nín được chưa, ướt hết áo tôi rồi đấy!
-Ướt th-thì để em... giặt! Hức...
Khang chán nản vuốt mặt, đột nhiên dừng lại làm cả người con đằng sau va vào lưng anh. Anh xoay người lại, đưa tay giữ lấy đầu Trà, lạnh giọng:
-Nhìn vào mắt tôi đây này! Bây giờ nín hay tự về?
Trà lắc đầu, hai tay đưa lên che mặt, những tiếng nỉ non nơi cuống giọng vẫn không ngừng phát ra. Cổ họng nó nghẹn lại, nó bị tủi thân. Rõ ràng là thế, khi mà bạn đang phải gồng mình hứng chịu mọi thứ lại có một người bảo vệ cho bạn, sự yếu đuối của bạn bỗng chốc sẽ bộc phát. Cũng giống như trẻ con, nếu tất cả mọi người cùng mắng thì nó sẽ không dám khóc, nhưng chỉ cần một người nói "ôi lại đây thương nào", nó sẽ khóc oà lên ngay.
Trà tiến hai bước, Khang giật mình lui người lại. Trà hơi hé mắt, đôi tay vẫn che hết quá nửa khuôn mặt. Nó thút thít, nước trong suốt ngập tràn trong đồng tử đến là đáng thương:
-Anh... cõng em được không?
-....
Người ta nói, trời đất dung hoa, vạn vật sinh sôi, sợ nhất vẫn là nước mắt phụ nữ. Khang đành phải cõng con nhóc kia lên lưng. Dọc đường đi rất nhiều người nhìn làm anh ngại đến đỏ bừng mặt, đầu cúi thấp xuống đất.
Trà nằm trên lưng Khang, hai cánh tay quàng vào cổ anh. Nó rúc rúc, hít hà một hơi, cảm nhận mùi dầu gội của con trai ngập tràn xung quanh mình. Trà bất giác nở một nụ cười, hạnh phúc nhắm mắt lại.
-Tự nhiên muốn làm tổ trên này suốt đời quá...
Giọng của Trà rất nhỏ lại pha chút nghèn nghẹn, thế nhưng Khang vẫn nghe thấy. Chân anh khựng một bước rồi lại đi tiếp như không có chuyện gì. Lúc về đến nhà thì Trà đã thiếp đi trên lưng anh.
Thằng bạn đang chơi ở nhà Khang mắt trợn tròn, mồm há to như quả trứng gà. Nó lắp bắp nhìn Khang thản nhiên đặt Trà lên giường mình, nhẹ nhàng tháo giầy Trà ra đặt lên giá, xếp chăn cho Trà.
-Hôm nay mày đến kì hả Khang?
-Ngậm mồm lại đi.
Khang nhìn con nhóc trên giường ngủ rất yên bình liền thở hắt một hơi. Mắt nó hẵng còn đọng rất nhiều nước, một giọt từ khoé mắt rỉ ra, theo gò má chảy dọc rồi rơi xuống ga giường. Khang nhíu mày, lầm bầm:
-Bình thường thì tỏ ra đanh đá lắm, gặp ai cũng đánh. Giờ bố mới mắng cho mấy câu đã khóc nhè rồi.
Chẳng biết có phải nghe được lời Khang nói hay không, Trà tự dưng nở một nụ cười nhàn nhạt. Khang thấy mới véo vào má nó một nhát:
-Chỉ có lúc ngủ là đáng yêu được một chút, lúc thức cứ như con nặc nô!
Trông coi chốc lát, xác định nhịp thở của Trà đã đi vào quỹ đạo ổn định Khang mới đứng lên. Anh ngăn chặn ánh mắt sắp muốn rớt ra ngoài đến nơi của thằng bạn, hẩy hẩy nó:
-Cút ra ngoài chơi game, tao đi nấu cơm!
-Khang ạ, mày thành style dịu dàng sát gái boi từ lúc nào thế? Mày là boi da mặt mỏng mà?
-Im đi!
-Đứa con gái đẹp nhất trường đang cách tao chỉ có 2 mét, tao nên làm gì đây?
-Tao bảo mày im đi!
-Tẹo nữa tao về rồi, mặc dù em ý nhiều phốt ai cũng ghét hoặc sợ nhưng mày là đàn ông, mày vẫn phải kiềm chế bản năng đừng vồ vào người em đấy nhá!
-Ngậm mồm và cút!!
***
Đợi Trà tỉnh dậy đã là 6 giờ chiều, mùi sườn xào chua ngọt thơm nức cả phòng khiến nó chóp chép miệng, mệt mỏi mở mắt. Lúc biết mình đang ở đâu, Trà hét toáng lên làm Khang hốt hoảng xông vào. Đến khi Khang tới, đập vào mắt lại là cảnh con dở hơi nào đấy đang ôm chăn cậu hít hà rồi quấn quanh người chơi trò công chúa, như kiểu muốn nuốt cái chăn đến nơi.
-Mẹ ơi đây là mơ hay thật? Con đang được bọc trong chăn của anh Khang này? Huhu ông trời ơi con hứa con sẽ mặc bộ quần áo nhuốm mùi chăn này cả năm....
Quạ bay đầy đầu, Khang hết nói nổi. Anh lục tìm cho Trà cái dép đi trong nhà rồi quay ra nấu cơm tiếp. Trà vui vẻ xỏ dép, xớn xác chạy theo.
-Ui anh nấu ăn ngon thế? Em chắc đã tích phúc 80 đời nên mới cưới được người chồng hoàn hảo như anh!
-Này, tôi với em chưa cưới nhau nhé!
Khang nhăn nhó phản biện, Trà được đà cười khanh khách:
-"Chưa" á? Haha, rồi sẽ cưới thôi!
Khang bị hớ nên đỏ mặt, không thèm chấp Trà quay ra rửa rau. Trà nhìn Khang, tự nhiên lại liên tưởng đến hình ảnh người vợ đảm đang khiến nó bất giác ớn lạnh. Sau giấc ngủ, mọi buồn bực trong Trà bị đánh tan hết. Nó như con trốn trại nhảy xung quanh nhà làm Khang hết nói nổi. Đùa à, mình đang ở nhà crush đấy, làm sao mà bình thường được?
-Anh ơi bố anh là kẻ trộm à?
-Lại lấy cắp sao trên trời
nhét vào mắt ý gì...
-Không, ý em là bố anh đã lấy cắp lòng em đưa cho anh rồi, chứ mắt anh có đẹp quái đâu mà sao mới chăng?
Trà híp mắt lại, hai cái má lúm trên mặt lộ rõ. Hình như thú vui của Trà là trêu Khang hay sao, cứ mở mồm ra là chọc ghẹo khiến tai anh phiếm hồng.