“Ui da— nhẹ tay tí.”
Cố Diễn xuýt xoa, không ngờ một omega như Vân Hoàng lại ra tay ác dữ vậy.
Cậu cắn cái gối bông, thầm nghĩ nếu mình là một Omega “íu đúi”, nhất định phải nhào vào lòng thầy Giang thút thít vài cái.
Giang Nguyên mang vẻ mặt bất đắc dĩ thoa thuốc giúp cậu, nhưng lực tay lại cực kỳ mạnh bạo.
Cố Diễn bị ấn đau tới mức chảy nước mắt.
Giang Nguyên khựng lại, vội vàng xin lỗi cực kỳ chân thành, còn có phần hoảng sợ mình động tay động chân mà bị người ta ghét bỏ.
Cố Diễn thấy thế liền không đành lòng, đành tìm đề tài nói chuyện, cậu học theo cách một Omega mong manh bé nhỏ, làm nũng với Giang Nguyên bằng chất giọng chảy nước: “Thầy Giang à, nhẹ nhẹ đi mà~” Nói xong cũng tự lấy tay chà rớt mất tầng da gà của mình.
Giang Nguyên run tay một cái, suýt nữa ấn mạnh.
Giọng thiếu niên to và rõ, không thích hợp đi nhõng nhẽo, ngược lại thì chất giọng này thích hợp rên rỉ trên giường.
Khụ khụ.
Giang Nguyên đè áp tà tâm, tự thôi miên: “Hiện giờ cậu ấy nghĩ mày là Beta…”
Có điều anh không thể khống chế pheromone của bản thân như trước nữa, cuối cùng một chút mùi vị ngon ngọt xuất hiện trong không khí.
Tuổi hai mươi ba vừa vặn là khoảng thời gian bừng bừng nhiệt huyết tìm kiếm bạn đời, nhưng anh phải dùng thuốc ức chế để đàn áp thiên tính bên trong.
Người nhà từng giới thiệu vài Omega trong giới quý tộc, ai ai cũng đều như búp bê, chẳng thể làm gì được ngoại trừ sinh dục và đem ra ngoài như bình hoa trang trí.
Anh muốn bạn đời là người có thể cùng kề vai sát cánh trên chiến trường, hai bên tình nguyện sống chết có