Giang Nguyên trở lại quân bộ thì tất nhiên cũng sẽ được mời tới bữa tiệc.
Cố Diễn nghe nói trong vòng giao lưu của Omega tại thủ đô, Giang Nguyên là hàng quý hiếm, thế nên cũng xách mông đi theo.
Tuy rằng loại tiệc tùng thế này thể nào cũng có nhà họ Cố tham gia, thế nhưng cậu vẫn ôm chút tâm lý may mắn, hy vọng không đụng mặt ông bô nhà mình.
Trên đường đi, Cố Diễn đều không rời Giang Nguyên dù chỉ một bước, kết quả thì sao chứ, đám quý tộc Omega vẫn hổ vồ mồi mà xông tới.
Cố Diễn nhanh chóng đẩy đám người kia sang chỗ khác, kể cả đĩa bánh ngọt hướng về phía Giang Nguyên đưa tới, tự mình kéo cánh tay của anh, cả người như không xương dựa vào thân thể của Giang Nguyên.
Một Omega quý tộc vỗ vỗ ngực mình, chỉ tay về phía cậu: “Cậu này, cậu thật là thô lỗ.
Thiếu tướng sao có thể để mắt tới người thiếu giáo dưỡng như cậu được chứ.”
Cố Diễn tựa như không nghe thấy mấy câu đầy ác ý kia, lắc lắc cánh tay Giang Nguyên, ngay trước mặt bọn họ vòi vĩnh: “Thiếu tướng, em muốn ăn bánh ngọt.”
Giang Nguyên cực kỳ thức thời, tự tay cho cậu ăn.
Cố Diễn trực tiếp ăn bánh ngọt trên tay anh, nghiêng đầu nhẹ nhàng cười: “Ây da ngại quá, ba tôi là thượng tướng Cố Dịch, bàn về gia giáo thì e là mọi người không sánh được.”
Omega quý tộc yêu kiều kia bị tức tới nổ phổi, uống một chén nước hạ hỏa: “Cậu nói cậu là con của thượng tướng Cố Dịch? Thế thì ta đây là vị hôn thê của trung tá Cố Hi đây này.”
Loại gây gỗ này rất dễ khiến mọi người chú ý.
Cố Hi nhìn thấy trong đám đông một bóng người quen thuộc, chào bạn bè một tiếng