Cố Diễn đắm chìm trong suy nghĩ về partner tương lai, một cánh tay trắng trẻo gầy gầy đưa tới trước mặt: “Cho tao vài ống thuốc ức chế.
”
Mày bảnh dữ ha???
“Mày muốn làm giề?!” Cố Diễn đề phòng, việc cậu có thuốc ức chế làm sao có ma nào biết chứ?
Vân Hoàng vén ống tay áo của cậu lên, chỉ một mớ lỗ kim lúc nhúc: “Một là chơi ma túy, hai là tiêm thuốc ức chế.
Mày thì ngày nào cũng nhảy tưng tưng khỏe mạnh, chắc chắn không phải cắn thuốc.
Tao nghĩ mày cũng như tao, không muốn làm Omega nên mỗi tháng đều phải dùng thuốc ức chế.
”
Cố Diễn: Không mày ạ! Tao cực kỳ muốn làm Omega!
Vân Hoàng tự phân tích vẻ mặt của cậu thành kích động, nói cho cậu biết về kế hoạch: “Đầu tiên chúng ta dùng thuốc ức chế giả trang thành Alpha, sau đó đi tới trường quân đội…”
“Dà mê tê!!” Cố Diễn vất vả lắm thoát ra được, làm sao lại có thể quay ngược trở lại chứ! “Cùng chạy thì ok, nhưng mày đi