Khi cô nhìn thấy những hồi ức năm đó, trong cơn ác mộng đeo bám dai dẳng, cô chỉ cảm thấy muốn dừng lại. Tình yêu và sự đau lòng, cô không muốn đi qua bên nào, lùi lại một chút, cô cần lắng lại, tìm một khoảng trống, bình yên trong giây lát.
Hạ Bách năm đó chỉ là kiên cường, bộc trực một chút nên để lại trong hiện tại chút nuối tiếc. Cô chỉ cho rằng đóa hoa luôn vươn lên với sự kiêu sa sẽ có giá trị nhưng cho đến một ngày không còn đủ khả năng để đứng vững nữa liền ngưng nở rộ. Như cái cách nhìn thấy người đàn ông của mình vụt tắt trư mắt, cô không chạy theo nổi chỉ biết nắm chặt đôi tay nhìn bóng người khuất đi.
Triệu Trác Thẩm vẫn nhớ cái ngày anh quay bước đi, dáng vẻ gầy gò của cô không lùi nửa bước để chờ anh quay lại. Hạ Bách khi đó cứ nghĩ như trước đây, anh ấy chỉ đùa cô chút rồi ôm chầm cô từ phía sau.. rồi sẽ cùng cô về nhà. Nhưng rồi khoảnh khắc ấy biến thành lời chia tay thầm lặng, như cơn gió luồn qua lá cây không quá nhanh cũng không quá chậm.
Hạ Bách vẫn nói với người bạn của cô rằng: " Triệu Trác Thẩm không sai, anh ấy chỉ là quay lại quá chậm vì không biết mình sẽ rời đi."
Cho đến sau này người bạn đó nói lại với Triệu Trác Thẩm, thêm phía sau một câu. " Tôi chỉ sợ cô ấy vờ không nhớ cậu, cô ấy sẽ coi cậu là người dưng thôi.."
Mong mọi người nhấn sao và nhận xét cho mình.
Bình luận truyện