Xin lỗi mọi người. Mấy ngày nay bận quá không có thời gian viết truyện, nên hôm nay sẽ bù mấy chap liền luôn nha ❤️
––––––––––––––––––––––––––
Cô giáo nhìn thấy Lâm Thiên không lễ phép như vậy thì không khỏi nhíu mày nhưng nói đi nói lại thì ngôi trường này cũng là một trong những gia sản của Lâm gia, ở đây ai lại không biết hai vị thiếu gia nhà họ Lâm đây? Cho nên vẫn là phải kiêng nể vài phần, mà nói trắng ra thì chính là nịnh nọt.
"Lâm Thiên, con không được bất lịch sự với bạn như vậy. Được rồi, mau mau đứng dậy đi" Cô Đinh Hạ Di - giáo viên chủ nhiệm cố gắng nhắc nhở cái "xác chết" đang nằm giữa lớp học kia.
"Xác chết" Lâm Thiên lồm ngồm bò dậy, bây giờ so sánh cậu ta với thây ma có lẽ không khác là bao. Cái đầu nhỏ nhỏ đang cúi xuống đột nhiên ngẩng lên, khuôn mặt đáng thương xuất hiện kèm theo giọng nói đầy đau thương, "Cô à, cô có cỗ máy thời gian không?"
Mọi người: ". . . . . . ."
Cô Đinh: " ... Con muốn làm gì?"
Lâm Thiên: "Con sẽ quay về quá khứ sửa đổi sai lầm a... "
Mọi người: ". . . . . . ." Đang yên đang lành lại lên cơn gì rồi...?!
Lâm Thiên: "Con nói thật a, mọi người phải tin con, con sẽ làm một bé ngoan mà..."
Mọi người: ". . . . . . ." Xạo, quá xạo.
Cô Đinh: "... Được rồi, con đừng làm loạn nữa, mau đi vệ sinh. Thiên Di, bên cạnh Lâm Thiên còn một chỗ trống, con xuống đấy ngồi nhé?"
Nhạc Thiên Di yên lặng quan sát nãy giờ, thấy biểu tình đáng thương của người nọ thì không khỏi hài lòng một phen. Ha ha, cô cố tình xin ba đến đây
để học cùng trường với thằng nhóc Lâm Thiên này, như vậy sẽ rất thuận lợi cho việc trả thù. Chuyện ở nhà hàng kia, cô làm sao quên được?
Nhạc Thiên Di vui vẻ cười đến thật cao hứng, "Vâng ạ!"
Lâm Thiên đau khổ khóc không ra nước mắt, "... Đừng mà!! Con sẽ làm bé ngoan, sẽ làm bé ngoan mà, thật đó, mọi người phải tin con!!"
Cô Đinh: "... Được rồi, được rồi. Cô tin con, mọi người tin con. Thiên Di, con mau về chỗ đi để chúng ta bắt đầu học bài"
Lâm Thiên: ". . . . . . ." Thời buổi loạn lạc tin nhau khó đến vậy sao?...
Nhạc Thiên Di một bộ dáng tiểu thư bước xuống phía bàn học gần cuối lớp cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng ngồi xuống, "Lâm Thiên cậu không đi vệ sinh sao?"
Lâm Thiên: ". . . . . . ." Cậu có nhìn thấy dòng chảy của tôi vì cậu mà quay ngược trở lại rồi không?
Giờ học cứ như vậy trôi qua nhanh chóng nhưng đối với Lâm Thiên cứ như cả một thế kỉ. Nhạc Thiên Di từ đầu đến cuối rất bình thường mà ngồi nghe giảng, nhưng Nhạc Thiên Di càng bình thường thì Lâm Thiên càng cảm thấy cô ta không bình thường, cậu thực vất vả ngồi bên cạnh vò đầu bứt tóc tìm cách đổi chỗ.
Buổi trưa, Lâm Hạo sau khi tan lớp học theo thói quen đi tới khu tiểu học để mang em trai bảo bối đi ăn cơm, còn có Mạc Đình Phong hôm nay đặc biệt đi theo Lâm Hạo tới lớp em trai mình.
Đến trước cửa lớp, không khí quỷ dị bao trùm khắp phòng học khiến Lâm Hạo không khỏi nhíu mày, anh đưa ánh mắt đến chỗ ngồi quen thuộc thì chỉ thấy Mạc Kỳ Dương đang không ngừng tán gẫu với một bạn gái ngồi ở bàn Lâm Thiên. Nhìn tới chỗ ngồi còn lại chính là một thân ảnh nhỏ nhỏ nằm gục trên bàn, không cần nhìn cái mặt kia cũng biết, chắc chắn bánh bao nhỏ là đang mất hứng.
Hàng lông mày Lâm Hạo trong phút chốc dãn ra, khuôn mặt trở nên ôn nhu hơn nước, mang theo vài ý cười. Anh bước tới chỗ Lâm Thiên, từ phía sau ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng hỏi, "Sao lại mất hứng rồi?"
Lâm Thiên mắt vẫn nhắm tịt, tựa như không còn cảm giác được mọi thứ xung quanh cũng không phát giác được mình đang được bế lên, nói cách khác, bạn nhỏ Lâm Thiên là đang "đơ" tạm thời.
Lâm Hạo mỉm cười hôn hôn đỉnh đầu đứa nhỏ trong lòng mình, "Thiên Thiên?"
Mũi Lâm Thiên động a động, ngửi ngửi mùi hương quen thuộc, mùi hương giống với mùi hương trên người cậu, lúc này mới phát giác được mình đang không cánh mà bay. Ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đang cười của Lâm Hạo, Lâm Thiên tủi thân ôm cổ anh trai nhà mình, thật đáng thương gọi, "Hạo Hạo!!"
"Anh đây"
Mạc Kỳ Dương thấy vậy liền bĩu môi, "Lại bắt đầu làm nũng"
Lâm Hạo liếc Mạc Đình Phong, Mạc Đình Phong dở khóc dở cười đưa tay gõ đầu em trai mình.
"Anh hai!"
"Sao vậy? Em đói rồi?"
"Anh hai, hôm nay em muốn ăn cơm cà ri"
"Được. Hôn anh một cái"
Lâm Thiên dở trò cũ, đưa cái lưỡi dính đầy nước miếng liếm quanh miệng vài vòng rồi mới há miệng mình ngậm vào môi Lâm Hạo. Miệng Lâm Hạo trong phút chốc dính đầy nước miếng của Lâm Thiên. Anh trai đại nhân không nói gì, im lặng chờ hành động tiếp theo của đứa trẻ kia.
Lâm Thiên quay sang, từ trên cao nhìn Nhạc Thiên Di, cậu ta làm ra một bộ dáng kiêu ngạo, "Nhạc Thiên Di! cậu có muốn nếm thử một chút nước miếng của tôi không?"
Mặt Lâm Hạo lập tức tối sầm.
Mọi người: ". . . . . . ."
Nhạc Thiên Di: " ... Cậu thật bẩn, tôi mới không cần"
Lâm Thiên bĩu môi, "Nước miếng của tôi là nước miếng thượng hạng, thơm ngon bổ dưỡng, cậu không nếm thử coi như phí cả đời"
Mọi người: ". . . . . . ." Có trường sinh bất lão không...?
Nhạc Thiên Di: "Được. Vậy cậu lại đây, thử hôn tôi một cái xem"
Lâm Thiên sửng sốt, cái gì mà hôn? Tôi đây chỉ đang