Chương này chữ nghiêng sẽ là lời nói của Lâm Thiên khi nói ngọng nhé. Vì Thiên đang bị sưng môi =))
————————–Min————————
– 7h tối, Lâm gia–
Lâm ba và Lâm mẹ hốt hoảng khi nhìn thấy Lâm Hạo đang bế Lâm Thiên bị ngất trên tay. Lâm mẹ đau lòng chạy lại vuốt ve khuôn mặt Lâm Thiên, lo lắng hỏi, "Thằng bé sao vậy? Sao khuôn mặt lại trắng bệch thế này?"
Lâm Hạo nhíu mày bế Lâm Thiên tránh khỏi bàn tay của Lâm mẹ, trong ánh mắt tỏ rõ sự không vui nhưng đôi môi vẫn tạo nên một đường cong quyến rũ, "Em ấy bị ngất nhưng bây giờ ổn rồi, ba mẹ đừng lo."
Lâm mẹ thấy hành động của Lâm Hạo thì chỉ biết lắc đầu, không quên lườm anh một cái rồi mới nói tiếp, "Con mang thằng bé đi nghỉ ngơi đi."
"Con xin phép."
"Nhớ xuống dự tiệc đúng giờ, khách sắp đến rồi." Lâm ba từ đằng sau gọi với lên.
"Vâng."
Lâm Thiên đang mơ xung quanh toàn xúc xích, đối với cậu ta đây vừa là giấc mơ hiếm gặp, vừa là giấc mơ hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng kì lạ, đang định há miệng ra thưởng thức, vậy mà xúc xích đâu không thấy, lại thấy toàn các em gái xinh xinh.
Cái này cũng không sao, lại là một điều hạnh phúc khác. ╮(╯▽╰)╭
Lâm Thiên trong mơ cười đến suиɠ sướиɠ, lại không biết chính mình ngoài đời cũng đang cười.
Lâm Hạo đặt Lâm Thiên xuống giường, vừa định rời đi thì nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng cười khanh khách. Anh nhíu mày quay lại nhìn đứa trẻ đang cười đến thực suиɠ sướиɠ, liền đưa tay bóp mũi cậu.
Mặc dù ở đời thực bị bịt mũi khiến Lâm Thiên bị ngạt thở, nhưng trong mơ cậu ta lại mơ thấy các em gái xinh xinh đang tranh nhau thơm thơm mũi mình.
Thở bằng mũi liền được thơm thơm mũi, vậy thở bằng miệng có được thơm thơm miệng không ta? ╮(╯▽╰)╭
Các em không cho anh thở bằng mũi, vậy thì anh đây thở bằng miệng nha. ╮(╯▽╰)╭
Lâm Thiên lại càng cười to hơn.
Lâm Hạo thấy cái miệng của bạn nhỏ nào đấy hé ra để thở, định cúi xuống hôn hôn một chút lại không ngờ nghe được một giọng nói nũng nịu.
"Các em gái, lại đây thơm thơm anh..." Lâm Thiên miệng vừa cười vừa chảy nước miếng, giọng nói nũng nịu nói mơ.
"Ồ." Lâm Hạo nhếch mép cười một tiếng, thả mũi Lâm Thiên ra, bàn tay anh chậm rãi trượt xuống xoa xoa bụng cậu, sau đó không kiêng nể mà trượt hẳn vào trong quần túm lấy "Tiểu Thiên".
Lâm Thiên giật nảy mình một cái, cậu ngạc nhiên nhìn các em gái đang túm lấy "Tiểu Thiên" của mình.
Mẹ nó! Các em gái ngoan ngoãn lại biến thành các bà chị dục cầu bất mãn! 凸(ಠ益ಠ)凸
Lâm Thiên giật mình tỉnh dậy.
Là mộng xuân!
Tỉnh dậy rồi nhưng "Tiểu Thiên" thì vẫn bị nắm lấy, Lâm Thiên người mềm nhũn, trừng mắt nhìn người phía dưới.
"Tỉnh rồi?" Lâm Hạo cười như không cười.
"Mẹ nó! Anh làm cái gì?!"
Lâm Hạo xoa xoa nắn nắn "Tiểu Thiên", vừa chơi đùa vừa bình thản nói, "Tɦủ ɖâʍ cho em."
"...Buông ra!" Lâm Thiên quả thực muốn đạp Lâm Hạo một cước, nhưng cả người cậu chỉ biết mềm nhũn, hô hấp dồn dập.
"Thoải mái không?" Lâm Hạo nhìn Lâm Thiên, ánh mắt lạnh lùng.
"A...thoải mái...con mẹ anh...ưm" Lâm Thiên đưa tay che mắt, mồ hôi từ trán bắt đầu chảy xuống.
Lâm Hạo một tay xoa xoa mông Lâm Thiên, tay còn lại cầm lấy vật nhỏ của cậu bắt đầu liếʍ ɭáρ.
"...Đừng... ưʍ... Mẹ nó!" Hơi thở của Lâm Thiên ngày càng dồn dập, bàn tay cậu nắm chặt lấy tóc của Lâm Hạo.
Không lâu sau, khuôn mặt Lâm Thiên nhăn lại, cánh tay yếu ớt cố đẩy đầu Lâm Hạo ra nhưng không thể.
Lâm Thiên "A!" một tiếng, theo sau đó là một dòng nhiệt lưu bắn ra, cứ thế chảy vào miệng Lâm Hạo.
Lâm Hạo cười một tiếng, nhẹ nhàng nuốt xuống. Bàn tay còn dính tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Lâm Thiên bắt đầu mơn trớn vào phía sau của cậu, anh mỉm cười nói, "Thứ này còn tốt hơn cả gel bôi trơn, em biết không?"
Lâm Thiên cũng đã đến tuổi đủ để biết thế nào gọi là "làʍ ŧìиɦ". 5 năm qua cũng không có sự bảo vệ quá mức của Lâm Hạo nên "đầu óc" cũng phát triển như bao đứa con trai khác, lại chưa kể đến cậu ta chơi cùng Mạc Kì Dương, cái gì không biết cũng bị Mạc Kì Dương hắn nói cho bằng hết.
Lâm Thiên liên tục lắc đầu, cảm giác phía sau của mình bị thứ kì lạ xâm nhập. Quá khó chịu, Lâm Thiên cố gắng đẩy Lâm Hạo ra, đáng thương nói, "...Em biết sai rồi, biết sai rồi mà!" (╥﹏╥)
Lâm Hạo không để ý, giận dữ bấy lâu kìm nén đều hiện lên trên khuôn mặt, ánh mắt anh lạnh lùng mà tàn nhẫn, tiếp tục đâm thêm một ngón tay.
Lâm Thiên đau đến kêu lên, một cước đạp vào đầu Lâm Hạo.
Lâm Hạo nhẹ nhàng giữ lấy chân cậu, thơm một cái rồi dùng sức cắn mạnh.
"Buông ra! Con mẹ nó anh buông ra! Nếu không buông em sẽ mách mẹ!" 凸(ಠ益ಠ)凸
"Mách mẹ?" Động tác Lâm Hạo chợt dừng lại, chăm chú nhìn Lâm Thiên.
"...Em sẽ đập chết anh." 凸(ಠ益ಠ)凸
"Thật mừng vì anh có thể hiểu được những gì em nói." Lâm Hạo tiếp tục dùng sức đâm mạnh vào phía sau Lâm Thiên.
Lâm Thiên lấy tay bịt miệng, không cho chính mình kêu lên vì đau.
"Biết lỗi chưa?" Trước khi đút thêm một ngón tay, Lâm Hạo nhíu mày hỏi Lâm Thiên.
Lâm Thiên trừng mắt nhìn Lâm Hạo, quay sang "ngoạm" một cái vào cánh tay anh.
Lâm Hạo nhíu mày, rút tay ra khỏi phía sau của Lâm Thiên.
Lâm Thiên thấy vậy thì mừng rỡ, tưởng rằng thoát nạn, lại không ngờ hành động tiếp theo của anh trai khiến khuôn mặt mình trở nên trắng bệch.
Lâm Hạo mỉm cười nhìn biến hoá trên khuôn mặt của Lâm Thiên, nhẹ nhàng kéo khoá quần rồi rút "thằng nhỏ" của anh ra.
"Chào "Tiểu Hạo" đi." Lâm Hạo xảo quyệt nhìn Lâm Thiên, bàn tay xoa xoa mông cậu.
Tiểu? Vậy mà là tiểu?
Tiểu cái con mẹ anh!
Thằng nhỏ của anh phải là "Đại Hạo"! 凸(ಠ益ಠ)凸
Lâm Thiên sợ hãi lùi về đằng sau, cái đầu đáng thương liên tục lắc. Cái miệng không dám chửi loạn xạ nữa, lần này khóc không ra nước mắt cầu xin, "...Em sai rồi, sai thật rồi. Anh hai, anh không được đút "cái đấy" vào, tuyệt đối không được!"
"Sao em lại sai?" Lâm Hạo nhíu nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, trái ngược với vẻ mặt khó hiểu là bàn tay xoa nắn mông Lâm Thiên với ý định doạ dẫm.
"...Em không đi cà phê với con gái nữa." Lâm Thiên khóc không ra nước mắt.
"Em đi với con trai?"
Lâm Thiên lắc lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết, "Cũng không đi!"
Lâm Hạo vuốt ve khuôn mặt Lâm Thiên, ánh mắt trầm xuống, "Em chỉ nên đi với một mình anh."
Lâm Thiên: ". . . . . . ." 凸(ಠ益ಠ)凸
"Bảo bối. Còn rất nhiều việc cần hỏi em." Lâm Hạo lạnh giọng, bàn tay mân mê môi Lâm Thiên.
"Anh hai, đồng hồ." Lâm Thiên chỉ chỉ đồng hồ, ý bảo sắp đến thời gian bữa tiệc bắt đầu.
Lâm Hạo vờ như không nghe thấy mà hôn Lâm Thiên, cắn mạnh vào cổ cậu, giọng nói trầm thấp của anh đã sớm khàn