Nắng hạ len lỏi qua khung cửa kính, chiếu rọi lên cơ thể trần mảnh mai của cô. Nghe nói nắng sớm rất tốt, không gây choáng cũng không mỏi mắt, thế nên mặc kệ những tia vàng óng ấy chiếu vào mình nhưng cô vẫn muốn nằm thế chút nữa.
Cô bật dậy, bất giác chạm nhẹ lên vị trí bên cạnh, người đã đi từ lâu nhưng hơi ấm quen thuộc vẫn lưu lại, một lần nữa cảm nhận bên dưới hơi ướt và có mùi tanh, hóa ra hôm nay cô đã không còn là xử nữ nữa rồi.
Cô đưa tay ôm bụng, nghe rõ tiếng kêu sục sôi, có lẽ do tối qua chưa ăn gì mà vận động nhiều quá thôi. Bước xuống giường đi tìm đồ ăn nhưng chưa nổi hai bước đã bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Hạ thể cô truyền tới cảm giác đau đớn khó tả. Chân tay đều mềm nhũn tựa hồ chạm nhẹ vào cũng có thể vỡ tan. Giây phút này cô cảm thấy ghét anh vô cùng
[ Tinh...Ting...Ting ]
Điện thoại trong góc tường bỗng đổ chuông, không cần nhìn tên danh bạ cô cũng biết ai gọi tới. Trượt nút xanh rồi đưa lên sát tai
" Alo "
" Em dậy lâu chưa? "
" Nhờ ơn phước của anh nên giờ em mới dậy "
" Anh để bánh mì và sữa trên bàn, em ăn chút đi "
" Không muốn ăn "
" Vậy anh mua KFC, trà sữa cho em là được!!! "
Cô mím môi, cảm nhận được giọng nói anh càng lúc càng mất kiên nhẫn. Vốn là một câu hỏi mà đã biến thành câu biểu đạt cảm xúc từ lúc nào. Còn anh vốn thấy lời nói của mình không có chút giá trị. Thật ra chọc tức anh đã trở thành thú vui của cô rồi, cự tuyệt thêm chút nữa...anh dám làm gì nào?
" Không ăn, đêm qua là ai hành hạ em, không quan tâm cảm giác của em? " Cô nũng nịu, đầu dây bên kia hơi thở thực sự gấp hơn lúc đầu.
" Hiện giờ không ăn cũng được, nhưng nếu để anh về ép em ăn, đêm nay tinh lực em dồi dào lắm đấy "
"..."
" Tự em quyết định? "
" Quyết không ăn " Cô vốn tưởng rằng có thể khiến anh bại dưới tay mình, lập tức yếu thế nhưng sai rồi. Vốn dĩ cuộc sống này, hai chữ " tưởng " và " thật " khác nhau hoàn toàn.
" Em về nhà đây "
Không để anh có cơ hội lên tiếng cô đã dập máy. Hai tiếng " tút...tút " sao chua chát đến thế. Khoảnh khắc ấy tiện bộ não sai khiến tay anh quăng điện thoại vào sọt rác. Anh thỉnh thoảng thấy tính trẻ con ấy của cô không tốt, nghĩ lại cũng thấy anh thích cô vì điều đó nên thôi.
Tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Thở dài từng bước trở lại bàn làm việc
" Vào đi "
Anh vẫn cúi mặt xuống đống tài liệu chồng chất, từ ngoài cửa, Tiểu Thùy vận váy ren bó sát đi vào, hai tay đều chật chội tài liệu và đồ uống.
" Đừng tham công quá, ăn một chút rồi làm tiếp "
Bây giờ anh mới nhìn lên cô gái trước mặt. Trước đây anh đã từng nghĩ mình sẽ chọn một cô gái xinh đẹp, tính tình nhỏ nhẹ dễ chung sống và cuối cùng người anh yêu hiện tại, cô ấy kém xa mục đích ban đầu của anh. Xem ra khẩu vị anh chọn quả rất nặng.
" Để đó đi " Anh nói bằng giọng mũi.
Tiểu Thùy nghe xong từ tốn đặt cốc cà phê xuống bàn anh, bóc vỏ ống hút định vứt vào sọt rác. Cô dần hiểu ra sự việc trước đó. Nếu nói thực tế cô là người hiểu anh nhất mặc dù quá khứ và hiện tại, anh chưa từng đón nhận cô. Tiểu Thùy hiểu rõ trong tim anh cô vẫn có một vị trí chỉ là chưa đủ lớn thôi.
" Xem ra anh rất yêu con bé đó, lần đầu thấy anh tức giận như vậy!!! "
" Đúng, yêu thì yêu nhưng đây không phải lần đầu tôi tức giận. Thời điểm đó cô không được chứng kiến " Anh nhấn mạnh hai từ " Không được " chẳng khác nào nói lúc anh bực bội cũng không đến lượt cô nhìn thấy. Anh là người biết điều chế cảm xúc, đặc biệt từ khi gặp cô thì không còn nữa, chỉ có cô từ đầu đến cuối hứng chịu hành động thô lỗ của anh.
Tiểu Thùy có vẻ không cam tâm.
" Vậy đối với anh em là gì chứ? "
" Cô muốn là gì thì nó là vậy "
" Em muốn là người anh yêu, muốn được anh cưng chiều, muốn anh tức giận với em càng nhiều càng tốt, muốn anh làm chồng em...muốn...muốn rất
nhiều "
" Tùy cô "
Tâm trạng Tiểu Thùy bây giờ là một mớ hỗn độn. Khoảng cách của hai người quá xa. Cô không phải là người không có ai theo đuổi nên mới bám gót anh, cô hèn mọn đến nỗi anh tặng cô hai từ " Tùy cô " hay sao?. Mùi chua chát ngưng tụ trước ngực, Tiểu Thùy càng nghĩ càng thấy cô không có tư cách yêu anh
" Anh nhìn lại xem, một người thanh cao như anh sao có thể sánh vai với một đứa học sinh mới 18 tuổi, nói hẳn ra cô ta không cùng đẳng cấp với anh "
" Cô thì cùng đẳng cấp với tôi? "
" Anh...!!! "
" Tôi thế nào? " Anh lạnh lùng hỏi lại
" Anh sẽ phải hối hận, anh càng cố chấp em sẽ càng thúc đẩy hôn lễ tới sớm hơn " Tiểu Thùy mang hôn lễ chính trị ra dọa anh, ngặt nghẽo sao lại nhận được câu trả lời hết sức bình tĩnh
" Cưới thì cưới...lấy về tôi ngoại tình lúc đó đừng nói tôi là thằng chồng bội bạc "
Tiểu Thùy ngây người, cười không ra cười, khóc không ra khóc. Tức tối ném tập tài liệu xuống bàn anh rồi nhanh chóng ra ngoài. Anh chẳng thèm liếc cô ta một cái.
Gần 8 giờ tối anh mới về đến nhà, tháo giày, nới lỏng cà vạt mới bước vào nhà. Tuy căn hộ không to nhưng anh sống rất thoải mái, không phụ thuộc vào tiền của bố và ông nội. Nghe thấy tiếng nói phát ra từ ti vi anh mới để ý bóng cô gái nhỏ nằm trên sofa.
" Sang đây có nhu cầu gì nói luôn đi em "
Cô quay đầu lại, miệng vẫn nhai bỏng ngô
" Chả có gì, mẹ em đi chăm cô ốm ở viện, ở nhà lại chẳng có gì làm nên sang đây một chút "
" Một chút hay nhiều chút? "
Cô nghi hoặc, lời nói của anh sực nức mùi biến thái
" Một chút thôi nha " Cô nhắc lại kiên định
Anh không trả lời, cười cười vào nhà tắm, lúc ra chỉ quấn khăn thân dưới, tóc ướt nhỏ từng giọt vào xuống cơ ngực săn chắc. Anh đi tới chống tay sang ghế chặn cô ở hai bên
" Thấy anh đẹp trai không? "
Cô thở dài, thoảng thoáng cái mùi bạc hà vương quanh chóp mũi. Cô ngồi dậy kéo anh ngồi xuống ghế, cầm khăn bông giúp anh lau tóc
" Đừng tự luyến như thế nữa. Anh rất xấu. "
" Nếu vậy sao em còn yêu anh? "
" Vì em không thích cảm giác phải chạy theo anh để đuổi mấy cô tình nhân không an phận, em ghét mùi vị đánh ghen "
Anh vui vẻ hẳn lên, cô cầm hộp bỏng lên tiếp tục ăn, không chú ý việc phải giữ hình tượng. Cũng đẩy đến trước mặt mời anh ăn.
Cô và anh cùng nằm xem ti vi, đây là dịp lãng mạn hiếm có vì những lần bên cạnh anh không cãi nhau cũng lên giường. Cô gối đầu lên chân anh mặc kệ anh chêu đùa mái tóc cô, tuốt ra tuốt vào không biết chán, rồi kết luận một câu
" Em để tóc dài rất đẹp, sau này đừng cắt tóc ngắn "
Ai cũng bảo thế, cô cũng chưa nghĩ đến việc cắt bỏ mái tóc này nên hậm hừ một câu " Ừm!!! ". Cô liếc mắt lên nhìn anh, từ nãy đến giờ anh chẳng xem ti vi gì cả, hết sờ tóc rồi lại lông mi cô. Cô nhấc ngón tay lên chọc chọc vào mặt anh. Giờ khắc này cô đang nằm trong lòng anh, nghe rõ nhịp đập trái tim anh.
Ngón tay cô nhanh chóng bị anh giữ chặt lại, cúi đầu xuống ngừng lại nhìn đôi mắt trong veo của cô. Anh không kiềm chế cúi thấp hơn đến khi lông mi chạm khẽ vào nhau. Nụ hôn đến thật bất ngờ nhưng chẳng ai luyến tiếc rời xa. Cô đưa tay lên ôm cổ anh, hai hơi thở gấp gáp hơn. Bàn tay mất kiểm soát của anh đưa vào lần mò lớp áo cô...Cô không nghĩ đến hai con người suốt ngày chỉ cãi vã, ghét nhau đến không có gì ghét hơn mà một ngày lại có tình yêu bình thản đến thế...