Lam Tiểu Nhã nhất thời không biết nói cái gì, cô thừa nhận rằng hành động sáng nay của mình là quá cảm tính rồi.
Cô không biết nữa, nhưng hình như nó cũng vô tình làm tổn thương Vũ Minh Nhật.
"Chụt." Lần này Lam Tiểu Nhã chủ động hôn lên trán anh, nếu không thể nói vậy thì cô đành dùng hành động vậy.
"Em xin lỗi!"
"Sao có thể là lỗi của em được, xem em khóc đến sưng cả mắt rồi kìa! Lần này là lỗi của anh, vì đã không cho em được cảm giác an toàn mà em mong muốn!" Vũ Minh Nhật xoa nhẹ khuôn mặt cô nói, anh làm sao nỡ lòng nào trách cô.
"Vậy giờ, em còn muốn chia tay nữa không?"
Lam Tiểu Nhã kịch liệt lắc đầu, cô rơm rớm nước mắt rồi đưa tay ôm chầm lấy Vũ Minh Nhật, cơ thể lúc này run lên thật nhẹ.
"Sau này anh sẽ thay đổi, không để em phải lo lắng giống như bây giờ một lần nào nữa!" Bàn tay to lớn của Vũ Minh Nhật vuốt nhẹ mái tóc của cô.
"Đi thôi, anh vẫn còn bất ngờ dành cho em!"
Nói xong, Vũ Minh Nhật đỡ Lam Tiểu Nhã xuống, anh nắm tay cô kéo ra ngoài.
"Đùng, đoàng." Du thuyền lúc này đã ra đến ngoài khơi, một loạt pháo sáng lúc này được bắn lên không trung, cả một vùng biển sáng rực vô cùng kinh diễm.
"Woah, thật là đẹp!" Lam Tiểu Nhã tròn mắt kinh ngạc, đây chắc chắn là sinh nhật hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.
Đối với Lam Tiểu Nhã mà nói, pháo hoa hôm nay thật rực rỡ và xinh đẹp.
Nhưng đối với Vũ Minh Nhật, trong mắt anh cô mới là sự xinh đẹp tuyệt đối.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cô vui vẻ, như vậy với anh là quá đủ.
"Minh Nhật, em cũng có quà muốn tặng cho anh!" Dưới ánh sáng pháo hoa rực rỡ, Lam Tiểu Nhã mỉm cười với anh nói.
Vũ Minh Nhật còn chưa kịp hỏi cô xem đó là gì, thì Lam Tiểu Nhã lúc này đã tiến đến sát gần anh, ở khoảng cách mà có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của đối phương.
"Món quà đó chính là em!" Lam Tiểu Nhã tinh nghịch nói tiếp, hai tay cô bắt đầu choàng lên cổ anh, nhẹ nhàng dán môi của mình lên môi anh.
"Đùng, đoàng." Giữa khung cảnh hào nhoáng, hai thân ảnh xứng đôi vừa lứa trao cho nhau nụ hồn nồng cháy của tình yêu đầy mãnh liệt.
Mặc dù thời gian Vũ Minh Nhật và Lam Tiểu Nhã bên nhau không lâu, nhưng anh đã sớm mặc định cô là con dâu của Lục gia.
Anh không phải người dễ biểu lộ cảm xúc của bản thân, nhưng một khi đã yêu ai, anh sẽ toàn tâm toàn ý dành tình cảm cho cô ấy.
...
Kể từ khi bộ phim đầu tay của Vũ Minh Nguyệt được ra mắt, với dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp của cô trong phim, khá nhiều khán giả đã đặt cho cô biệt danh là Angel.
Từ khoá này nhanh chóng đứng đầu công cụ tìm kiếm, giúp cô được nhiều người biết đến hơn.
Công ty nhận thấy đây là một nghệ danh rất hay, lại còn rất có ý nghĩa với Vũ Minh Nguyệt, cho nên đã quyết định Angel chính là nghệ danh sau này của cô.
"Minh Nguyệt, không ngờ là sức hút của bộ phim này lại hot đến như vậy, đây đúng là bàn đạp tốt của em!" Điềm Tâm nhìn thấy sự thành công đang lên của Vũ Minh Nguyệt, cô ấy kinh ngạc nói.
"Tất cả đều nhờ có chú Trịnh Nguyên giúp đỡ, em thật sự rất cảm kích chú ấy!" Vũ Minh Nguyệt vui vẻ đáp, cô lúc nào cũng khiêm tốn, chưa bao giờ khoe khoang hay tự cao tự đại.
"Ừm, trợ lý của đạo diễn Quang cũng gửi thông tin thử vai bộ phim mới của ông ấy cho chị rồi, ngày mai chị sẽ đưa em đi!" Kiểm tra lại lịch làm việc của cô, Điềm Tâm nói.
"Vâng, nghe bảo vai diễn này rất hay, em cũng muốn thử!" Vũ Minh Nguyệt vẻ mặt tràn đầy hào hứng đáp, cô muốn nhận thêm nhiều vai diễn nữa để thử sức bản thân.
"Ngoài ra thì cũng có vài nhãn hàng mời em đóng quảng cáo, chị sẽ xem qua rồi báo lại cho em!"
"Vâng ạ!"
"..."
Vũ Minh Nguyệt ngày hôm nay cũng không có tâm trạng lắm, bởi vì mấy ngày nay cô không liên lạc được với Âu Dương Tư Duệ rồi.
Không biết anh đang làm